Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Năm Tháng Vui Vẻ - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-05-17 12:58:48
Lượt xem: 1,601

Ta nghe được một số tin đồn.

 

Trong trận chiến này với Kim Thủy, Nhậm Cẩn Anh dẫn quân tiến thẳng, từng bước đẩy lùi quân địch, cuối cùng chỉ còn cách vương quốc Kim Thủy một bước.

 

Nhậm Cẩn Anh dừng lại, chờ lệnh triều đình.

 

Chỉ cần hoàng đế ra lệnh một tiếng là có thể tiến vào vương quốc, tiến hành thanh toán triệt để với tộc Kim Thủy.

 

Nhưng hoàng đế lại ra lệnh cho đại quân rút lui, nói rằng triều đình muốn hòa đàm với Kim Thủy.

 

Quân lệnh như núi, không thể không theo.

 

Khi đại quân rút lui, Nhậm Cẩn Anh không đi.

 

Một mình hắn xông vào doanh trại địch, đoạt lại tỷ tỷ của Từ Lăng Hoài.

 

Thủ lĩnh Kim Thủy vô cùng tức giận.

 

Khi tin tức truyền về kinh thành, mọi người đều biết phủ Thừa tướng sắp gặp họa.

 

Nhậm Tuế Hoan chạy đến cổng cung, dập đầu một ngày, khóc lóc nói rằng nàng ta nguyện đi hòa thân.

 

Nhưng trong cung không trả lời.

 

Để xoa dịu cơn giận của tộc Kim Thủy, để tiếp tục đàm phán thuận lợi, hoàng đế ra lệnh, trừng phạt nặng phủ Thừa tướng.

 

Phán quyết——

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Thừa tướng lưu đày, con trai cả Nhậm Cẩn Anh bị áp giải về kinh chịu thẩm vấn, nữ quyến bị sung làm nô tỳ.

 

Nhưng Nhậm phu nhân không muốn hai mẹ con phải vào hang sói chịu sự nhục nhã trong suốt quãng đời còn lại, vì vậy đã cùng Nhậm Tuế Hoan tự vẫn.

 

Người đến thu xác nói, khi Nhậm phu nhân qua đời vẫn ôm chặt lấy Nhậm Tuế Hoan.

 

Mọi người trong kinh thành đều cảm thán, chỉ vì cướp một nữ tử hòa thân về mà phạt nặng như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nam-thang-vui-ve/chuong-20.html.]

 

Ta nhớ lại những lời Từ Lăng Hoài từng nói, ta nhớ rất rõ.

 

Có lẽ những người khác cũng rõ nhưng không thể nói ra.

 

Ngày Thừa tướng bị lưu đày và Nhậm Cẩn Anh bị áp giải về kinh, là cùng một ngày.

 

Vẫn là đám đông đông đúc.

 

Lần trước thấy cảnh tượng này, vẫn là lúc tiễn đại quân xuất chinh.

 

Ta thấy thừa tướng.

 

Sau mấy ngày bị giam cầm, tóc ông đã bạc trắng, không còn chút tinh thần nào như khi ta gặp ông ở quầy bán tò he.

 

Ta đuổi theo đội lính áp giải nhưng lại đụng mặt Nhậm Cẩn Anh. Không mặc giáp trụ, chỉ mặc mỗi quần áo tù nhân. Gương mặt anh tuấn đã trở nên thô ráp đi nhiều, gió cát ở biên ải chắc hẳn rất lớn, trận chiến này hẳn rất gian khổ, thậm chí trên đường trở về, có lẽ cũng phải chịu sự hành hạ.

 

Hai cha con, cứ thế đeo gông xiềng, lướt qua nhau.

 

Hai người từ đầu đến cuối đều không nhìn nhau lấy một lần, cho dù đây là lần cuối cùng trong cuộc đời.

 

Ta nhớ đến lời Nhậm Cẩn Anh nói với ta trước khi xuất chinh, nếu hắn chiến bại bị phạt, không cần dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, bất kể là nhân quả nào, đều là hắn đáng phải chịu.

 

Ta vẫn luôn theo sau ra khỏi thành, có lẽ còn muốn đi tiếp.

 

Nhưng sau khi ra khỏi thành, có người kéo ta đi.

 

Là Từ Lăng Hoài.

 

Hắn nói: "Khi Nhậm bá phụ bị giam cầm, ta đã lén đi gặp ông ấy, ông ấy bảo ta mang một câu đến cho cô."

 

"Là gì?"

 

"Tuế Hỉ nhiều năm qua chưa từng hưởng phúc của phủ Thừa tướng, giờ cũng không cần phải chịu khổ vì phủ Thừa tướng."

 

Loading...