Chạm để tắt
Chạm để tắt

NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 24: Trân Ngọc lâu

Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:10:38
Lượt xem: 16

Đối với các tướng sĩ trong Kinh Kỳ Doanh việc bất thình lình đổi người cũng có chút khó tiếp nhận.

Mặc dù phương thức phương thức huấn luyện của Ngũ hoàng nữ Phong Bạch Vi cũng đặc thù mới lạ độc đáo, nhưng so với Thất hoàng nữ Phong Bạch Tô thì vẫn còn thiếu mấy phần kích thích cùng lớn mật.

Đặc biệt là huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung,  thời điểm Phong Bạch Tô còn ở đây, bên trong Kinh Kỳ Doanh mặc dù có không ít tướng sĩ bí mất mắng nàng là ma quỷ không phải người. Nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn là thực lòng bội phục nàng. Đã sớm bị năng lực Phong Bạch Tô làm cho thuyết phục!

Bây giờ đang êm đẹp đột nhiên đổi thành Phong Bạch Vi, trong lòng các nàng đều cảm thấy có chút bị đè nén. 

Phong Bạch Vi ở Kinh Kỳ Doanh sau khi đợi một ngày, cũng nhận ra các tướng sĩ trong Kinh Kỳ Doanh có chút bài xích nàng. Tuy rằng ngoài mặt đối với nàng cũng rất cung kính, nhưng cử chỉ hành vi lại lộ ra mấy phần ý tứ qua loa.

Cái này so với nàng dự liệu lúc đầu có chút bất đồng!

Phong Bạch Vi thực sự là nghĩ không ra, liền hỗn trướng Phong Bạch Tô kia cũng xứng cùng nàng so sao? Những tướng sĩ này có phải là mắt bị mù hay không. thế nhưng lại thích người như vậy?

Nàng mắt đen thâm thúy càng trở nên ảm đạm không rõ, một tia lãnh ý xẹt qua trong đáy mắt.

Phong Bạch Tô cũng không biết Phong Bạch Vi tuy rằng được như ý nguyện tiến vào Kinh Kỳ Doanh, nhưng tiến triển cũng không thuận lợi.

Lúc này nàng đang ngồi ở trong Kinh Triệu Phủ xử lý công vụ, hai vị thiếu doãn vội vàng lấy tới cho nàng mấy vụ kiện gần đây.

Phong Bạch Tô thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, duỗi ra ngón tay thon dài có chút tùy ý lật xem án kiện trên bàn.

Cũng không có đại sự gì, đều chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà. Cái gì mà gây sự phóng ngựa, cái gì bị chó hàng xóm cắn không bồi thường. Những chuyện như này, nhiều không kể xiết!

Những việc như này căn bản không cần Phong Bạch Tô ra mặt, phê duyệt qua đi trực tiếp giao cho hai vị thiếu doãn phía dưới liền có thể.

Nguyên một ngày, Phong Bạch Tô đều an vị làm việc trong đường đóng mấy cái chương, kém chút không có đem nàng ngủ gật mất!

Nàng thật sâu mà ngáp một cái, hai tay xoa xoa mấy cái trên cổ.

Đem án kiện trên bàn đã phê duyệt để qua một bên, đứng dậy đi ra bên ngoài.

Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, liền đối mặt với một nữ tử trẻ tuổi nôn nóng đi đến.

Nàng xuyên một thân quan bào màu xanh thêu tiên hạc, tuổi tác thoạt nhìn qua bằng tuổi Phong Bạch Tô. Bộ dáng đoan chính, một thân khí chất thân sinh.

Người này chính là Văn Trạng Nguyên của khoa khỏa lần này, Sử Học Uyên. Hiện đang nhậm chức Thiếu Khanh ở Đại Lý Tự.

Sau khi nhìn thấy Phong Bạch Tô, nàng trước tiên là cung kính hành lễ: “Hạ quan tham kiến Thất điện hạ!”

Phong Bạch Tô lập tức dừng chân lại, nhìn nàng nhẹ nhướn mày: “Có việc?”

“Hạ quan phụng Tự Khanh chi danh, đến đây tìm điện hạ nhờ trợ giúp.”

Sắc mặt nàng có chút quẫn bách, hiển nhiên cũng cảm thấy chính mình thỉnh cầu ít nhiều có chút mặt dày.

Dù sao Đại Lý Tự cùng Kinh Triệu Phủ vẫn luôn là hai bộ môn độc lập, ngày thường cũng là nước sông không phạm nước giếng.

Người của Đại Lý Tự đột nhiên không đầu không đuôi chạy đến Kinh Triệu Phủ tìm Phong Bạch Tô. Sử Học Uyên này mới nhậm chức văn khoa Trạng nguyên, chỉ cảm thấy trên mặt có chút không nhịn được.

“Nga?”

Phong Bạch Tô ngược lại cảm thấy có chút hiếm lạ, “Bổn điện hạ ngược lại có chút tò mò! Kinh Triệu Doãn ta có thể giúp Đại Lý Tự ngươi chuyện gì?”

Sử Học Uyên giật giật khóe miệng, căng da đầu nói: “Nữ nhi Tuyên Vương cùng đích nữ Thừa Tướng Phủ đánh nhau, hai người ở Trân Ngọc Lâu náo loạn, thậm chí còn ngộ thương khách nhân trong tiệm. Bị người cáo trạng đến Đại Lý Tự. Tự Khanh để hạ quan truyền lời nói trong Phượng Lăng thành gây sự cũng coi như nằm trong phạm vi quản lý Kinh Triệu Phủ,hy vọng ngài có thể ra mặt.”

Dứt lời, trên mặt nàng cũng có chút ửng hồng, thời điểm nói đến lời cuối cùng ít nhiều cũng có chút khó có thể mở miệng.

Theo lý mà nói, việc này bị người kiện cáo lên Đại Lý Tự, tự nhiên là thuộc về Đại Lý Tự quản. Nhưng người gây chuyện thân phận tôn quý, quan viên bên trong Đại Lý Tự phần là từ trong khoa khỏa chọn ra. Gia thế trong sạch. Tự nhiên không dám trực tiếp đối đầu với các tử để quý tộc này.

Đại Lý Tự khanh đã nhậm chức nhiều năm như vậy, ăn qua mấy lần thua thiệt sau cũng càng trở nên càng khéo léo đưa đẩy hơn. Hoàng thân quốc thích trong Phượng Lăng thành có rất nhiều, có thể không đắc tội liền không đắc tội. Nhiều năm như vậy cũng bình an vô sự qua đi.

Ai ngờ lần này lại đụng phải Tuyên Vương. Mẫu thân Tuyên Vương là thân muội muội Nữ hoàng, sau khi Nữ hoàng kế vị liền phong nàng làm Tuyên Vương lưu lại Phương Lăng thành.

Người này ngang ngược càn rỡ, âm tàn ác độc, ngày thường là một bộ dáng vui tươi hớn hở, nhưng phàm là người phạm đến nàng đều không có kết cục tốt.

Tuyên Vương ỷ vào uy phong của mẫu thân, không ít lần gây chuyện thị phi trong Phượng Lăng thành. Có thể nói ngoại trừ người hoàng thất, ai nàng cũng không sợ. Hơn nữa nàng thập phần háo sắc, phàm là nam tử có chút tư sắc đều khó thoát khỏi tay nàng. Có không ít người nhà của người bị hại cáo trạng lên Đại Lý Tự.

Dù Đại Lý Tự Khanh muốn vì bình dân bá tánh lấy lại công đạo, nhưng đến cùng vẫn là hữu tâm vô lực, chỉ có thể tạm thời gác lại ở nơi đó.

Lần này không nghĩ tới nàng càng quá phận, lại ở trước mặt mọi người đùa giỡn Đại công tử phủ Thừa Tướng Hứa Không Thanh, trực tiếp chọc giận Đích nữ phủ Thừa Tướng. Hai người cũng bởi vậy mà đánh nhau.

Sau khi nhận được báo án, lão hồ ly Đại Lý Tự Khanh này liền nghĩ tới Phong Bạch Tô mới vừa nhậm chức. Mặt dày mày dặn phái Sử Học Uyên tới mời Phong Bạch Tô cùng đi.

Phong Bạch Tô trong nháy mắt liền suy nghĩ cẩn thận đường cong ngõ quấn trong chuyện này, sắc mặt nàng bình thản nhướn mày.

Ánh mắt sắc lạnh nhẹ liếc nhìn Sử Học Uyên, nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng: “Được, bổn điện hạ liền cùng ngươi đi qua nhìn xem.”

Dù sao đứng lúc nàng cũng có chút nhàm chán, đi xem chút náo nhiệt cũng không sao.

Mà lại náo nhiệt này vẫn là do nữ nhân ngu xuẩn Phong Khấu gây ra, nàng càng hứng thú!

Phong Bạch Tô cùng Tuyên Vương Phong Khấu có thể nói là cây kim so với cọng râu, một người là giả hoàn khố đối đầu với một người là thật hoàn khố, có thể nói là ai cũng chướng mắt ai.

Nhất là Phong Khẩu cùng Tứ hoàng nữ Phong Bạch Thược có quan hệ thân mật. Nàng chán ghét Phong Bạch Thược tự nhiên cũng liền hận phòng cùng phòng, đối với Phong Khấu cũng không có cảm tình gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-24-tran-ngoc-lau.html.]

Tieumieumieu

Sử Học Uyên thấy Phong Bạch Tô đồng ý, trên mặt lập tức nở một nụ cười mừng rỡ.

Nghĩ đến hiện tại Đại Lý Tự Khanh hẳn là cũng đã đến Trân Ngọc Lâu, nàng cũng không tiếp tục trì hoãn nữa, vội vàng dẫn Phong Bạch Tô đi ngoài.

“Vậy chúng ta xuất phát đi, điện hạ!”

Trân Ngọc Lâu ngay tại đầu đường lớn đến Kinh Triệu Phủ, khoảng cách cũng không quá xa, hai người trực tiếp đi bộ tới.

Thời điểm đi vào, Phong Khấu cùng Đích nữ phủ Thừa Tướng Hứa Tình vẫn còn xoay đánh nhau. Mặt mũi hai người bầm dập, quần áo tả tơi, không có chút khí phái quý nữ bình thường. Thoạt nhìn thập phần chật vật!

Đại Lý Tự Khanh mang theo thủ hạ vây quanh ở bên cạnh lo lắng nhìn hai người, lại không dám đánh sợ làm các nàng bị thương, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở một bên.

Thấy Sử Học Uyên dẫn theo Phong Bạch Tô tiến vào về sau, Đại Lý Tự Khanh phảng phất như nhìn thấy chúa cứu thế, hai mắt tỏa sáng. Liền vội vàng nghênh đón: “Thất điện hạ! Ngài cuối cùng cũng đến!”

Phong Bạch Tô mặt mang ý cười hướng nàng nhẹ gật đầu, “Tự Khanh đại nhân tốt.”

Động tác nàng không nhanh không chậm, phảng phất như không nhìn thấy cảnh đánh nhau trước mắt của hai người.

Đại Lý Tự Khanh lại  mồ hôi đầy đầu, có chút lo lắng mở miệng: “Còn mời Thất điện hạ hỗ trợ đem các nàng tách ra, lần này… thực sự là bất lực a.”

Lão già này đúng là cáo già mà, thời điểm để Sử Học Uyên đi mời Phong Bạch Tô lý do dùng là Kinh Triệu Phủ Doãn. Sau khi Phong Bạch Tô tới lại không đề cập tới Kinh Triệu Phủ, mà là trong miệng kêu Thất điện hạ đem chính mình trở thành thuộc hạ.

Phong Bạch Tô nhìn nàng nhướn nhẹ mày, bên môi nở một nụ cười: “Không vội…”

Nói xong lại cực kỳ hứng thú ngồi xuống một cái ghế chậm rãi rót cho mình một chén trà.

Đại Lý Tự Khanh thấy nàng vẫn là một bộ vân đạm phong linh, một chút cũng không sốt ruột tính toán ra tay, nhịn không được mà lau mồ hôi trên trán một phen.

“Điện hạ, cái này…”

Nàng cũng biết phái người đi mời Phong Bạch Tô đến đây, trong lòng ít nhiều cũng ẩn giấu một ít tâm tư. Nhưng cũng không có làm ra hành vi gì quá đáng, dù sao Tuyên vương cùng Đích nữ Thừa Tướng phủ, Đại Lý Tự các nàng ai cũng không thể trêu vào!

Đại Lý Tự Khanh thấy Phong Bạch Tô ngồi ở chỗ đó nhấp ngụm trà trong tay, đứng tại chỗ đó có chút lo lắng.

Nhìn hai người ở giữa không để đến ai mà đánh, trong lòng nàng thầm kêu xui xẻo, làm sao nàng lại đụng phải chuyện này!

Trưởng tử phủ Thừa Tướng Hứa Không Thanh vẫn luôn đứng ở trong một góc, lúc Phong Bạch Tô bước vào hắn đã nhìn thấy nàng. Vốn cho rằng nàng sẽ lập tức tiến lên kéo hai người ra, lại không nghĩ rằng nàng lại ngồi đó xem náo nhiệt.

Hứa Không Thanh trong lòng có chút lo lắng.

Hứa Tình tuy không phải là người biết võ, nhưng nếu so với vị Tuyên Vương chỉ biết ăn chơi tự nhiên muốn mạnh hơn nhiều. Mặc dù là bởi vì Tuyên Vương đùa bỡn đệ đệ hắn hai người mới đánh nhau. Nhưng nếu Phong Khấu thật sự xảy ra chuyện gì, Tuyên Vương sẽ không buông tha. Mặc dù Thừa Tướng phủ bọn họ cũng không sợ nàng, nhưng nếu bị nàng quấn lên không chắc sẽ xảy ra chuyện gì.

Hứa Không Thanh cắn cắn môi, cảm thấy không thể lại để hai người tiếp tục đánh nhau.

Hắn từ trong góc đi ra, hướng Phong Bạch Tô đi đến.

“Không Thanh khẩn cầu điện hạ, mau cứu gia tỷ.”

Phong Bạch Tô đem chén trà trong buông xuống, đôi mắt đào hoa dừng lại ở trên người hắn.

Đại Lý Tự Khanh cũng đứng lúc mở miệng: “Còn mời điện hạ hỗ trợ!”

Hai người đều lời nói khẩn thiết nhìn nàng.

Phong Bạch Tô mắt nhìn ra ngoài liền thấy dân chúng tụ tập càng nhiều ở trước cửa, cuối cùng đem tầm mắt rơi dừng lại ở trên người hai người.

Ân… Xác thật cũng đã đánh không sai biệt lắm…

Nàng chậm rãi đứng dậy.

Đám người còn không kịp nhìn rõ động tác của nàng, liền thấy nàng đã đứng ở giữa hai người. Hai tay hai bên túm chặt lấy cánh tay của hai người, trên tay dùng một chút lực, mạnh mẽ đem hai người tách ra!

Phong Khấu cùng Hứa Tình bị ép phải tách ra, trong lòng tức giận nhìn bốn phía. Sau khi nhìn thấy Phong Bạch Tô, trong mắt nàng tràn đầy độc ác, thế nhưng còn muốn đi công kích Phong Bạch Tô.

“Cút ngay!”

Đôi mắt đào hoa của Phong Bạch Tô hơi híp lại, hàn khí trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất. Cánh tay túm chặt Phong Khấu càng thêm dùng sức, nháy mắt sắc mặt nàng bị đau đến trắng bệch. Cái gì kêu gào cũng đều ngừng lại.

 Bên này, Hứa Tình sau khi nhìn thấy Phong Bạch Tô liền ngừng lại. Áo bào màu xanh bị Phong Khấu lôi kéo làm lộ nội y, đầu tóc cũng bị làm cho tán loạn, trên mặt còn mang theo vài vết thương.

Tuy nàng không giống như Phong Khấu như vậy kêu gào, nhưng nàng lại mím chặt cánh môi biểu thị nội tâm nàng lúc này rất bất bình, hiển nhiên còn không có từ trong cảm xúc vừa rồi bình ổn lại.

Phong Bạch Tô thấy sắc mặt nàng tuy rằng không tốt nhưng lại không có làm ra bất kỳ hành động gì, liền buông lỏng cánh tay nàng ra.

Hứa Không Thanh một bên thấy vật vội vàng tiến lên một bước, trên mặt tràn đầy lo lắng: “Tỷ, tỷ không sao chứ?”

Nhìn đến những vết thương trên mặt nàng về sau, hốc mắt hắn lại càng nhịn không được mà rưng rưng nước mắt.

Tâm tình kích động của Hứa Tình cũng dần bình phục lại, thấy Hứa Không Thanh khóc, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn lại đôi chút, “Ta không có việc gì, đừng lo lắng.”

Vỗ vỗ bả vai trấn an Hứa Không Thanh, lúc nàng quay đầu lại nhìn về phía Phong Bạch Tô, sắc mặt lại trầm xuống: “Còn mời Thất điện hạ vì đệ đệ ta là chủ, Tuyên Vương ỷ thế h.i.ế.p người lại đùa giỡn đệ đệ ta. Không chỉ có phát ngôn bừa bãi muốn đem đệ đệ ta nạp vào hậu viện, còn muốn ở trước mặt mọi người động thủ.”

Nàng tức giận đến mức toàn thân phát run, hung hăng trừng mắt về phía Phong Khấu.

“Ngài cũng biết đệ đệ cùng Nhị hoàng nữ điện hạ có hôn ước, ít ngày nữa sẽ làm đại hôn. Hành động lần này của Phong Khấu quả thực là cả gan làm loạn. không biết sợ là gì!”

Hứa Tình nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong Khấu, hậu không thể tiến lên đá cho nàng hai cước.

Loading...