Chạm để tắt
Chạm để tắt

NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 22: Ba hợp một

Cập nhật lúc: 2024-07-30 07:41:01
Lượt xem: 30

Lúc này, con tiểu hồ ly bị nhét vào trong lòng Ngụy Kinh Mặc đột nhiên động đậy thân mình, trong miệng ưm ư một tiếng.

Ngụy Kinh Mặc lấy lại tinh thần, rũ mắt nhìn lại, lập tức đối mặt với đôi đồng tử dựng thẳng đầy đáng thương của tiểu gia hỏa.

Nhìn đôi mắt long lanh nước như đang làm nũng của nó, Ngụy Kinh Mặc vốn còn định trả lại lập tức mềm lòng. Vừa nãy còn kiên định trong lòng cũng bị lay động.

Đôi mắt thanh lãnh có thêm mấy phần nhu hòa, giơ bàn tay lên vuốt ve bộ lông trên lưng nó.

Sau đó, hướng Đông Thanh cùng Đông Qua ở phía sau nhạt tiếng nói: “Đi thôi, chúng ta cũng quay về doanh trướng đi.”

Đông Thanh cùng Đông Qua liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều không hẹn mà cùng xẹt qua một tia chấn kinh.

Nhất là công tử đoan trang thủ lễ làm sao lại dễ dàng tiếp nhận đồ vật của một nữ tử tặng? Như này không phải là lén lút trao nhận sao? Nếu là bị người khác biết được, cái này sao mà được.

Đông Thanh do dự vài giây, cuối cùng vẫn là mở miệng khuyên can: “Công tử, tiểu hồ ly này không phải do Thất điện hạ tặng sao? Nhận như vậy có thể không tốt lắm?”

Ngụy Kinh Mặc nghe vậy, cũng không có dừng lại bước chân. Thanh âm nghe qua có chút bình thản: “Nàng đã cho ta, nếu ta lúc này lại đi qua trả lại nếu bị người nhìn thấy chẳng phải là càng cho người ta có chuyện để nói sao? Lại nói con tiểu hồ ly này nhỏ yếu như vậy, lấy tính tình Thất điện hạ sợ là cũng không có kiên nhẫn nuôi nó. Các ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, ta thấy nàng chính là muốn tìm người tùy tiện đem tiểu gia hỏa này ném ra ngoài.”

Đông Thanh cùng Đông Qua nghe được lời này, nghĩ nghĩ, còn thật sự thấy Ngụy Kinh Mặc nói có lý. Dù sao hai người bọn họ vừa rồi cũng Thất điện hạ là như thế nào đối đãi tiểu hồ ly này, giống như là đang thưởng thức một món đồ chơi mới lạ. Đem tiểu gia hỏa này cho thật đáng thương. 

Hai người vẫn còn là tiểu công tử trẻ tuổi, đối với vật nhỏ đáng yêu như vậy đều có chút không lòng kháng cự được.

Sau khi nghe Ngụy Kinh Mặc nói như vậy cuối cùng cũng không nói gì, đem những lời muốn nói toàn bộ nuốt trở lại, cũng không tiếp tục thuyết phục nữa.

Chẳng qua trong lòng lại nghĩ, nhất định phải chuyện này bưng chặt, không thể để cho thanh danh công tử nhà hắn bị vấy bẩn.

Thời điểm hai người còn đang chìm trong suy nghĩ, cũng không để ý thấy Ngụy Kinh Mặc đi ở phía trước trong con ngươi thanh lãnh lóe lên một tia linh quanh rồi biết mất rất nhanh, thoạt nhìn qua làm người yêu thích tâm động.

—------------------

Bên này, Thông Bạch sau khi đi theo Phong Bạch Tô được một đoạn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Điện hạ, ngài làm sao lại đem tiểu hồ ly cho Ngụy công tử.”

Giọng điệu nàng có chút rầu rĩ, nghe qua tràn đầy phiền muộn.

Phong Bạch Tô ung dung thong thả chậm rãi đi về phía trước, giọng điệu không chút để ý: “Giữ lại cũng vô dụng, toàn thân không đến hai lạng thịt, màu lông cũng không tốt. Đã không thể nướng thịt, lại không thể lấy da. Còn muốn phải phí tâm tư nuôi nó, thật không thú vị.”

Thời điểm nói ra lời cuối cùng, trong giọng điệu tràn đầy vẻ ghét bỏ.

Thông Bạch thanh âm lại càng rầu rĩ tiếp nói: “Điện hạ kỳ thật có thể giao cho nô tỳ nuôi.” Dù sao này thật thích còn tiểu hồ ly ky kia.

Phong Bạch Tô nghe vậy rốt cuộc cũng dừng chân lại, liếc nàng một cái: “Người là một nữ tử nuôi cái gì sủng vật? Mê muội mất hết lý trí! Có thời gian như vậy không bằng dành ra mỗi ngày đứng tấn nửa canh giờ đi.”

Thông Bạch bị nàng nói mộng, không biết nuôi tiểu hồ ly có quan hệ gì với việc mê muội mất hết lý trí.

Chẳng qua nghĩ đến bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, dù sao đưa đều đã đưa ra ngoài, còn có thể lấy về sao?

Nàng có chút mất mát ồ một tiếng, thấp giọng nói: “Vậy nô tỳ liền trở về đứng tấn nửa canh giờ đây.”

Phong Bạch Tô lúc này mới hài lòng thu hồi tầm mắt, tiếp tức hước phía trước mà đi.

Đột nhiên, Thông Bạch lúc này giống như mới kịp phản ứng lại: “Thế nhưng điện hạ, ngài đưa đồ cho nam tử có phải hay không không được tốt lắm a? Dù sao cũng là nữ chưa lập gia đình nam chưa gả.”

Trong lòng nàng lúc này lại dâng lên một ngọn lửa nhỏ, nói không chừng Ngụy công tử sẽ đem con tiểu hồ ly kia trả lại cũng không nhất định!

Phong Bạch Tô lại không để ý lắm, trong đôi mắt đào hoa không có nửa điểm d.a.o động: “Chẳng qua chỉ là một con tiểu hồ ly hoang dại mà thôi.”

Nàng ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu: Lại không phải chưa từng đưa đồ vật cho hắn.

Ngoại bào cẩm y của nàng cùng tiểu huyết mã có cái nào không đáng tiền hơn so với con tiểu hồ ly kia.

Chẳng qua chỉ là một con tiểu hồ ly mà thôi, đưa liền đưa chứ sao.

Thông Bạch nghe được lời nàng nói về sau, thấy thần sắc trên mặt nàng nhàn nhạt. Làm chính nàng có chút không đoán được thái độ điện hạ nhà nàng.

Có điều nghĩ đến điện hạ nhà mình ở phương diện nam sắc từ trước đến nay thờ ơ, trong lòng lại có chút yên lòng.

Lấy tính tình điện hạ nhà nàng, cũng có thể thật sự là cảm thấy phiền toái mới có thể ném cho Ngụy Kinh Mặc.

Trong lòng Thông Bạch có chút phiền muộn, cảm thấy quý quân lần này sợ là lại thất vọng rồi. Cuộc đi săn mùa thu này rất nhanh đã qua hơn phân nửa, điện hạ nhà nàng đừng nói là đi bắt cái gì chuyện với nam tử, còn làm ra loại chuyện như vậy. Cũng không biết Ngụy công tử kia có phải hay không hiều lầm điện hạ nhà nàng?

—-------------

Doanh trướng Trấn Bắc Vương phủ

“Biểu đệ!”

Thẩm Nhược người còn chưa đến đã nghe thấy tiếng trước, lều vải xốc lên liền chạy chậm tiến vào.

Vừa mới tiến vào, còn không có nhìn đến Ngụy Kinh Mặc. Liền thấy trên mặt có một con tiểu hồ ly tứ chi ngã trái ngã phải đi tới, lông tơ màu đỏ nhạt, đôi mắt nho nhỏ long lanh sáng lên, trên cổ còn treo cái chuông nhỏ màu vàng tinh xảo. Mỗi một bước đi liền vang lên một trận thanh âm thanh thúy.

Con ngươi hắn trong nháy mắt sáng lên, chỉ cảm thấy tâm mình trong nháy mắt hòa tan.

Nhìn con tiểu hồ ly đứng ở phía sau Ngụy Kinh Mặc, ngạc nhiên hỏi: “Biểu đệ, đệ từ chỗ nào đến được tiểu hồ ly này? Tiểu gia hỏa này cũng quá đáng yêu đi!”

Bên trong Phượng Lăng thành cũng có một nhóm các công tử thế gia lưu hành nuôi sủng vật. Dù sao đám nam nhi cũng có ít hoạt động giải trí, đại đa số thời gian đều ở trong khuê phòng, nuôi sủng vật cũng coi như có thể giải buồn. Nhưng đại đa số cũng chỉ là nuôi chó nuôi mèo gì đó.

Giống nuôi tiểu hồ ly loại này, ngược lại hắn là lần đầu thấy!

Thẩm Nhược thấy con tiểu hồ ly trên mặt đất dường như không phát giác giác ra có người đến, cái chân nhỏ đột nhiên ngừng lại nghiêng đầu qua. Đôi mắt sạch sẽ ngây thơ hướng Thẩm Nhược chớp chớp mắt, giống như đang dò hỏi người kia là ai.

Hô hấp hắn run lên, nhịn không được che miệng lại, bị sự đáng yêu của nó phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi đầy sợ hãi: “A-–—”

Tiểu hồ ly dường như bị hù dọa, bốn cái chân nhỏ nhắn lập tức run lên, hướng đến bên người Ngụy Kinh Mặc chạy tới.

Duỗi ra hai cái móng vuốt nhỏ, bắt lấy làn váy bên chân hắn.

Ngụy Kinh Mặc nhìn bộ dáng kinh hãi của nó, môi mỏng khẽ câu lên một nụ cười nhạt nhẽo. Cúi người đem nó ôm vào trong lòng. Còn vuốt vuốt lông trên lưng nó trấn an.

Hắn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đem tiểu hồ ly để ở trên đùi. Nhìn Thẩm Nhược còn đang đứng ở đó nhẹ giọng hỏi: “Biểu ca như thế nào lại đến đây, ta nghe phụ thân nói không phải huynh hôm nay muốn đi dạo bên ngoài khu vực săn b.ắ.n một chút sao?”

“Vốn là dự định đi, chẳng qua trước khi xuất phát ta lại nghĩ tới đệ mấy ngày nay một mực ở trong doanh trướng không ra ngoài, liễn nghĩ đến đây hỏi hệ một chút có hay không muốn cùng đi với ta.”

Hắn đi đến ngồi xuống đối diện Ngụy Kinh Mặc, ánh mắt dừng lại trên người con tiểu hồ ly trên đùi hắn, ánh mắt có chút yếu ớt: “Khó trách đệ một mực không ra, hóa ra là có được thú vui mới, không nỡ ra tới.”

Nói tới đây, hắn đột nhiên nghiêm mặt lại, ánh mắt trừng trừng nhìn Ngụy Kinh Mặc ép hỏi: “Nói! Đệ từ chỗ nào có được? Đừng có nói cho có lệ với ta là nhặt được từ bên ngoài, ta không có tin đâu.”

Nói rồi, ánh mắt lại lần nữa dừng lại trên người tiểu hồ ly, cẩn thận quan sát.

“Nhìn qua nó chính là huyết hồ hiếm thấy, cho dù ở trong khu vực săn b.ắ.n cũng không thường thấy, càng không cần phải vẫn là tiểu hồ ly con non đang tung tăng nhảy nhót.”

Vẻ mặt Thẩm Nhược như muốn nói nếu không nói cho ta, ta liền cúi người ngồi vào, làm Ngụy Kinh Mặc nhịn không được có chút đau đầu.

Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Thẩm Nhược liếc mắt một cái, trên mắt ung dung không vội, “Đây xác thật là nhặt, chẳng qua không phải ta mà là thị vệ trong vương phủ.”

Ngụy Kinh Mặc tự nhiên sẽ không đem chuyện Phong Bạch Tô đem tiểu hồ ly cho hắn nói ra, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ đành nói như vậy.

Thẩm Nhược lại có chút không tin, thời điểm muốn mở miệng nói chuyện. Ngụy Kinh Mặc lại mặt mũi tràn đầy bình tĩnh giành nói trước: “Con quái vật khổng lồ con có thể chạy ra bên ngoài, bất quá chỉ có một con tiểu hồ ly đi lạc mà thôi, lại có cái gì không có khả năng?”

“Nhưng, chính là…”

Thẩm Nhược suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lời gì để phản bác, luôn cảm thấy lời của hắn trăm ngàn chỗ hở lại không tìm ra được vấn đề gì.

Hắn có chút nhụt chí rụt rụt quai hàm, thỏa hiệp nói: “Tốt a, để ta tin tưởng đệ cũng được, vậy đệ đem tiểu hồ ly cho ta ôm một cái!”

“Biểu ca cứ việc ôm đi.”

Ngụy Kinh Mặc lập tức con tiểu hồ ly trong lòng đưa vào trong lòng hắn, mắt mày mỉm cười nhìn hắn.

Đông Thanh cùng Đông Qua ở phía sau liếc mắt lẫn nhau nhìn một cái. Luôn cảm thấy công tử bây giờ càng trở nên hoạt bát hơn. Nói dối cũng không đổi sắc mặt, nghiêm trang. Bọn họ nơi nào gặp qua hắn bộ dáng như vậy?

Đông Thanh cùng Đông Qua cảm thán sau đó lại trở nên vui mừng, trước kia công tử được ví như thiên tiên trong tranh bước ra, giơ tay nhấc chân đều đoan trang đúng mực, một cái nhăn mày, một nụ cười đều phù hợp hành vi tiêu chuẩn của đại gia nam nhi. Quá mức hoàn mỹ ngược lại mất đi sự hoạt bát linh động như bây giờ.

Nhìn công tử có thêm mấy phần nhân khí như vậy, bọn họ nhưng thật ra còn rất vui mừng!

Thẩm Nhược vuốt vuốt thân mình mềm mại của tiểu hồ ly, nghe trong miệng nó phát ra âm thanh thoải mái rầm rì, tia sáng trong mắt quả thực dọa người, hiển nhiên là cực kỳ yêu thích con tiểu hồ ly đáng yêu.

Hắn đột nhiên nhìn Ngụy Kinh Mặc hỏi một câu: “Biểu đệ, vậy đệ đã đặt tên cho tiểu hồ ly chưa?”

Nghe vậy, trên gương như ngọc của Ngụy Kinh Mặc phủ lên một tầng sắc đỏ. Lông mi run rẩy, hơi rũ mắt xuống mở miệng nói: “Lấy…”

“A?” Thẩm Nhược không có chú ý tới hắn khác thường, hưng phấn hỏi: “Lấy tên là gì?”

Trong đầu nháy mắt thổi qua vô số cái tên tình thơ ý hoa hoặc cái tên đáng yêu.

“Tô Tiểu Mặc.”

“Ừ?”

Thẩm Nhược hai mắt mờ mịt, có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Tô Tiểu Mặc? Đây là cái gì kỳ quái tên?”

Cái này xác định là tên cho sủng vật? Hắn như thế nào lại cảm thấy nghe giống như nhũ danh cho tiểu hài tử.

Ngụy Kinh Mặc sau khi nói xong lại lần nữa trấn định lại, đôi mắt thanh lãnh ung dung không vội nhìn hắn, hướng hắn nhẹ gật đầu.

Đông Thanh cùng Đông Qua đứng ở phía sau Ngụy Kinh Mặc, trên mặt hai người đều có chút ửng hồng, trong mắt còn có chút không thể tin tưởng.

Công tử đặt tên cho tiểu hồ ly như vậy, sẽ không phải giống như những gì bọn họ nghĩ chứ? Công tử như vậy cũng không khỏi quá lớn mật đi!

Ngụy Kinh Mặc kỳ thật thời điểm nói ra cũng có chút xấu hổ, nhưng tiểu hồ ly này là do Thông Bạch cho hắn, đương nhiên hắn muốn bên trong mang theo tên nàng.

Mà hắn tạm thời cũng không nghĩ ra cái tên khác, Thẩm Nhược đột nhiên hỏi lại. Hắn đành phải tên mình bên trong tùy tiện chèn thêm một chữ, đặt cho tiểu hồ ly một cái tên.

Ngụy Kinh Mặc che đi lỗ tai ửng đỏ sau mái tóc dài đen nhánh, nhưng lại cảm thấy cái tên này rất hợp tâm ý của hắn.

Thẩm Nhược thấy Ngụy Kinh Mặc đột nhiên sững sờ, đôi mắt có phát sáng, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Hắn có chút nghi hoặc nhẹ giọng gọi một tiếng: “Biểu đệ?”

Ngụy Kinh Mặc lập tức phục hồi lại tinh thần, liền nhận thấy ánh mắt Thẩm Nhược  vọng tới đây, hắn áp xuống cảm xúc kích động trong lòng, nhìn hắn câu lên một nụ cười nhạt nhẽo.

Thẩm Nhược lúc này mới thu hồi tầm mắt, chẳng qua trong lòng lại nhịn không được nghi hoặc, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Bởi bì tiểu hồ ly tồn tại, Thẩm Nhược trực tiếp đem kế hoạch đi dạo khu vực săn bắt hôm nay vứt sang một bên!

Cả ngày Ngụy Kinh Mặc ở trong doanh trướng trêu đùa con tiểu hồ ly.

Thẳng đến sắc trời chạng vạng, mới đưa tiểu hồ ly con trả cho Ngụy Kinh Mặc, lưu luyến không rời.

Thời điểm Đông Thanh đi tiễn hắn trở về, lưu lại Đông Qua bên người Ngụy Kinh Mặc nhịn không được xì cười một tiếng, “Công tử, xem ra biểu công tử thật sự rất yêu thích tiểu hồ ly.”

Mỗi bước đi cẩn thận, trong mắt tràn đầy lưu luyến.

 Trong ánh mắt thanh lanh của Ngụy Kinh Mặc xẹt qua một tia ý cười, cúi đầu nhìn con tiểu hồ ly đang ngủ say trên đùi hắn. Bàn tay giơ ra nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai nó.

Tiểu hồ ly lập tức ưm ư một tiếng, có chút mơ hồ duỗi móng vuốt ra, giống như đang muốn đuổi người quấy rầy giấc ngủ của nó.

Thấy vậy, Ngụy Kinh Mặc cười cười thu hồi tay lại, đứng dậy đem nó thả lại vào trong cái ổ nhỏ.

—----------------------

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Kinh Mặc mới vừa dùng xong bữa sáng, Thẩm Nhược liền đến.

Đầu tiên là hắn ngồi xổm xuống vuốt ve con tiểu hồ ly đang nằm trên mặt đất, sau đó mới đứng dậy, nhìn về phía Ngụy Kinh Mặc nói: “Biểu đệ, hôm nay đệ không thể tiếp tục ở trong lều trại. Nữ hoàng bệ hạ lâm thời quyết định ngày cuối cùng kết thúc cuộc đi săn mùa thu muốn các quý nữ tham gia một cuộc tranh tài kỵ xạ. Các quý công tử đều muốn đi xem, đệ cũng đi cùng với ta đi.”

Nghe vậy, trên mặt Ngụy Kinh Mặc không có gì biến hóa, thanh âm lạnh nhạt hỏi: “Làm sao lại đột ngột tiến hành tranh tài? Không đi vào khu vực săn bắt săn thú?”

Thẩm Nhược cũng là cái biết cái không, “Không biết, ta cũng chỉ là nghe phụ thân ta nói.”

Hắn “Ai nha” một tiếng, “Đệ quản nó làm cái gì? Trong chốc lát tất cả các quý nữ đều muốn tham gia đâu, còn có mấy vị hoàng nữ cũng muốn tham gia nữa. Cơ hội khó có được, đệ nhất định phải đi cùng ta!”

Nói xong, liền giữ chặt Ngụy Kinh Mặc chạy ra bên ngoài.

Con tiểu hồ ly đang uống sữa trong chén nhỏ đột nhiên thấy chủ nhân chạy ra ngoài, trong miệng đầy sữa hồ hồ “Ngao ô” một tiếng, nện từng bước chân chạy theo.

Không chờ nó chạy ra khỏi doanh trướng, Đông Thanh ở phía sau liền một tay đem nó ôm vào trong ngực.

Hắn vuốt ve thân mình trấn an nó, ôn nhu nói: “Tiểu gia hỏa, ngươi không thể chạy ra ngoài.”

Ngụy Kinh Mặc bị Thẩm Nhược lôi kéo chạy ra ngoài về sau, trong miệng khẽ thở hắt ra nắm lấy cánh tay hắn.

“Biểu ca, ta đi theo huynh là được, chúng ta cứ chậm rãi mà đi.”

Nghe vậy, Thẩm Nhược lúc này mới phản ứng lại hành vi chính mình không phù hợp với giáo dưỡng của công tử thế gia.

Hắn ngượng ngùng sờ sờ mũi, bước chân dưới chân cũng chậm lại.

Thời điểm hai người tới, trong sân bốn phía đông nghịt người.Nữ hoàng cùng Phượng hậu còn có mấy vị quý quân ngồi trên đài cao.

Thẩm Nhược lôi kéo Ngụy Kinh Mặc chen vào đằng trước.

Trận so tài trong sân lúc này còn chưa có bắt đầu, ngược lại có các vị hoàng nữ cùng các vị quý nữ đang cưỡi ngựa trên sân.

Ngụy Kinh Mặc vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Phong Bạch Tô ở phía sau các vị hoàng nữ.

Thần sắc trên gương mặt diễm lệ như cũ là bộ dáng lười biếng kia, đôi mắt hững hờ không chú để ý rũ xuống, nhìn có chút hứng thú tẻ nhạt.

Hôm nàng xuyên một bộ kỵ phục màu đỏ có họa tiết hoa hải đường, tư thế lười nhác ngồi trên lưng hắc mã, thoạt nhìn qua đặc biệt thu hút ánh nhìn.

Ngụy Kinh Mặc chẳng qua chỉ mới đến một lát, cũng đã chú ý tới có ánh mắt ngượng ngùng của vài tiểu công tử ném tới đó.

Trong lòng hắn hơi chát chát, nhịn không được mà lầu bầu một câu: Hồ ly tinh!

Nội dung thi đấu cưỡi ngựa b.ắ.n cung rất đơn giản, mấy vị hoàng nữ chia làm hai đội, từng người dẫn dắt các quý nữ phía sau lập tức tiến hành b.ắ.n tên thi đấu. Cưỡi tuấn mã đứng trong vòng quy định trên sân, b.ắ.n tên về bốn phía nhắm vào bù nhìn di động cách đó trăm mét. Đội nào b.ắ.n vào hồng tâm được năm mươi tên trước, coi như chiến thắng.

Trước khi bắt đầu thi đấu, Nữ hoàng trên đài cao đứng dậy, cất giọng tuyên bố: “Người chiến thắng trận tranh tài này cũng giống với người chiến thắng cuộc thi săn thú trong bãi săn, trẫm đều sẽ thưởng!”

Lời nói vừa dứt, phía dưới liền có thị vệ tiến lên gõ vang kẻng đồng, tranh tài chính bắt đầu!

Hoàng nữ ra sân tranh tài có Đại hoàng nữ Phong Bạch Anh cùng Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ, hai người họ cùng Phong Bạch Tô và mấy vị quý nữ khác tạo thành đội đỏ, trên đuôi tên mỗi người đều có màu đỏ đánh dấu. Phong Bạch Vi thì cùng Tam hoàng nữ Phong Bạch Liêm một tổ, dẫn đầu một nhóm các quý nữ khác tạo thành đội xanh, trên vị trí đuôi tên đều có màu xanh đánh dấu.

Tranh tài vừa mới bắt đầu, Phong Bạch Vi liền nhanh chóng cưỡi hắc mã hướng tới chỗ vòng tròn mà chạy. Phía trước nàng có ba vị quý nữ tự động thay nàng dọn sạch chướng ngại hai bên. Thời gian bắt đầu không quá một chén trà*, nàng đã liên tục b.ắ.n trúng mười mũi tên.

*Một chén trà: mười lăm phút

Động tác tiêu sái lúc cưỡi ngựa, khí thế sắc bén khi b.ắ.n tên, để cho các quý công tử đang quay xem ở dưới nhịn không được mà phát ra vài tiếng kinh hô. Nữ hoàng trên đài cao thấy vậy, trong đôi mắt đen thâm trầm khó lường trước nay lộ ra vài phần hài lòng.

Thẩm Nhược đứng ở bên cạnh Ngụy Kinh Mặc, tại chỗ kích động rạo rực. Quay đầu về phía Ngụy Kinh Mặc ở bên thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, mặt mày hắn rạng rỡ hỏi: “Biểu đệ, Ngũ điện hạ lợi hại như vậy, đệ như thế nào lại không kích động?”

Ngụy Kinh Mặc nghe vậy, giật giật khóe miệng phụ họa, lọ ra một nụ cười nhạt nhẽo.

Thấy thế, tâm tình đang nhảy nhót của Thẩm Nhược cũng phai nhạt đi vài phần, lầu bàu nói: “Biểu đệ đệ cũng quá có lệ đi? Còn không bằng không cười đâu!”

Ở trong lòng Thẩm Nhược, đương nhiên đã cho rằng Ngụy Kinh Mặc là đang ủng hộ đội xanh.

Cũng không có để ý đến đôi mắt thanh lãnh của hắn vẫn luôn nhìn vào trong sân đội đỏ dừng trên người một người, hai tay buông thõng bên người nhịn không được mà lặng lẽ nắm chặt lại.

Trong sân, sắc mặt của Đại hoàng nữ Phong Bạch Anh cùng Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ đều có chút khó coi.

Đội đỏ các nàng kém đội xanh ước chừng khoảng năm mũi tên!

Đều đang ở độ tuổi khí huyết tràn đầy, tranh cường háo thắng, tự nhiên là không nghĩ sẽ dễ dàng nhận thua như vậy.

Lúc này cách thời gian tranh tài kết thúc chỉ còn một nén hương*. Thần sắc hai người đều không tốt mà liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy Phong Bạch Tô cách đó không xa đang đứng đó thẳng thơi, trong lòng bất giác dâng lên một cơn giận dữ.

*Một nén hương(nhang): khoảng 40 - 60 phút

Phong Bạch Chỉ bất động thanh sắc cưỡi hắc mã đến gần phía sau Phong Bạch Tô, nhân lúc nàng không để ý, đánh một roi vào hắc mã nàng đang cưỡi.

Hắc mã hí vang một tiếng, mang theo Phong Bạch Tô phóng nhanh vào vòng tròn phía trước.

Phong Bạch Tô còn chưa kịp tự hỏi, chỉ nghe thấy Phong Bạch Chỉ ở phía sau hừ lạnh: “Tiểu Thất, muội cũng nên vì đội ngũ mà xuất một phần lực đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-22-ba-hop-mot.html.]

Hắc mã mang theo nàng điên cuồng hướng phía trước mà chạy như điên.

Đám người ở ngoài nhìn thấy cũng nhịn không được mà kinh hô một tiếng, thậm chí có người còn che mắt lại không nhìn cảnh tượng Phong Bạch Tô ngã xuống.

Liễu quý quân ở trên đài cao cũng nhịn không được mà mặt mày trắng bệch, trong mắt không tự chủ được mà dâng đầy nước mắt.

Dù sao cái danh bất học vô thuật* của Phong Bạch Tô cũng quá mức vang dội, không ai sẽ cảm thấy nàng có ở tình huống này mạo hiểm trốn thoát một kiếp.

*Bất học vô thuật: chỉ những người không học vấn không nghề nghiệp, không thể làm được việc gì

Phượng hậu nhịn không được nhìn về phía Nữ hoàng, lo lắng nói: “Bệ hạ, Tiểu Thất cái này có hay không sẽ xảy chuyện? Có cần cho thị vệ canh giữ ngoài trận can thiệp?”

Thần sắc Nữ hoàng lại không chút biến hóa, thanh âm lạnh nhạt mở miệng nói: “Thân là hoàng nữ, nếu chút chuyện này cũng không thể giải quyết được, chính là phế vật!”

Đôi mắt thâm trầm nhìn về phía con ngựa Phong Bạch Tô cưỡi đang phát điên trong sân, trong mắt lạnh lẽo không có chút đô âm nào.

Thời điểm ngựa của Phong Bạch Tô phát điên, trong đôi mắt thanh lãnh của Ngụy Kinh Mặc xưa nay chưa từng gợn sóng lại d.a.o động. Trong lòng tựa như bị bàn tay ai đó bóp chặt lấy một loại cảm giác lo lắng bất an.

Mặc dù hắn biết Phong Bạch Tô không vô năng giống như lời của những người kia, nhưng nhìn đến tình hình nguy hiểm trên sân hắn vẫn nhịn không được mà khẩn trương.

Trong sân, Phong Bạch Tô gắt gao nắm chặt dây cương trong tay. Trong đôi mắt đào hoa không còn sự lười biếng hằng ngày mà trở nên sắc bén thâm thúy. Khí thể cả người cũng vì thế mà thay đổi, trở nên khó lường.

Mẹ!

Nàng ở trong lòng hung hăng mắng một câu: Quả thực có bệnh!

Trước mặt, Phong Bạch Vi cưỡi ngựa nhanh chóng hướng bên này chạy tới. Thời điểm nhìn thấy Phong Bạch Tô trước mặt chạy vọt tới, thậm chí tốc độ ngựa chạy cũng không hề giảm. Vì có thể trước một bước xông vào bên trong vòng tròn lại không màng tất cả.

Phong Bạch Tô thấy vậy, trong lòng nhịn không được mà lại mắng một câu: Lại nữa! Này lại thêm một người phát bệnh!

Hai tay nàng đang nắm chặt dây cương kéo về sau đột nhiên thả ra, đã bước vào bên trong vòng tròn móng trước hắc mã không khống chế ngửa ra sau. Phong Bạch Tô dưới chân giẫm lên bàn đạp, hai chân dùng sức đứng thẳng người lên. Rút một mũi tên dài. Cài tên giương cung, “Vèo” một tiếng, mũi tên thoát cung bay đi, thẳng tắp hướng bù nhìn di động ngoài trăm thước vọt tới.

Trúng ngay hồng tâm!

Bù nhìn cũng không nổi lực đạo trực tiếp của mũi tên có chứa nội lực, “Bành” một tiếng nổ tung, tất cả mũi tên trên đó lần lượt rớt xuống.

Phong Bạch Tô ở trong lòng hung hăng nghiến răng nghiến lợi: Bắn tên cái rắm!

Cùng lúc đó, Phong Bạch Vi cưỡi hắc mã lúc này cũng vừa chạy đến.

Nhìn thấy Phong Bạch Tô đột nhiên dừng lại về sau, con ngươi nàng co lại, dây cương trên tay dùng sức nắm chặt. Hắc mã dưới thân không chịu khống chế hướng phía trước đá vào, thời điểm đá trúng phần bụng hắc mã dưới thân Phong Bạch Tô, vừa vặn trường tiễn trong tay Phong Bạch Tô thoát cung bay đi!

“Tê ~~ tê”

Nháy mắt hai con ngựa đều ngã trên mặt đất!

Phong Bạch Tô lăn ra khỏi chỗ, trực tiếp tới bên người Phong Bạch Chỉ, duỗi chân ra đạp một cước vào đùi ngựa.

Một chân này của nàng dùng mười phần sức lực, hắc mã nháy mắt hai chân khụy xuống đất. Phong Bạch Chỉ ngồi ở trên không phòng bị theo quán tính cắm đầu về phía trước.

Trong nháy mắt, trong sân đã loạn thành một đoàn!

Mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột, đám người chỉ thấy hắc mã Thất hoàng nữ đang cưỡi giơ móng trước lên, sau đó cùng hắc mã Ngũ hoàng nữ cưỡi đụng vào nhau. Cùng lúc Thất hoàng nữ b.ắ.n ra một tên, hai con ngựa ngã trên mặt đất. Sau đó lại không biết vì sao Nhị hoàng nữ ở phía xa cũng bị vạ lây, từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Trong sân ba vị hoàng nữ đồng thời ngã ở trên mặt đất, mọi người nhịn không được ngay người tại chỗ.

Trên đài cao, Phượng hậu, Liễu quý quân, còn có quân phụ của Nhị hoàng nữ Tề quý quân đều lo lắng đứng lên.

Không đợi Nữ hoàng lên tiếng, Phượng hậu liền nhìn về phía thị vệ phía dưới lạnh lùng nói: “Còn thất thần ở đó làm cái gì! Còn không mau đi cứu ba vị hoàng nữ!”

Thị vệ vội vàng chạy vào trong sân, thi đấu cũng bởi vì ba vị hoàng nữ đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn bị ép hô ngừng.

Nhanh chóng đem ba người trở về lều trại, truyền thái y đi theo đến chữa trị.

Trong ba người nặng nhất chính là Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ, đầu nàng trực tiếp cắm xuống, trên đầu phá một cái lỗ lớn,hiện tại còn đang hôn mê bất tỉnh.

Phong Bạch Vi thứ hai, ngoài trừ bị trầy da ở sau lưng, chính là tay phải nàng bị ngựa đè gãy xương.

Còn về phần Phong Bạch Tô, sở dĩ nói nàng tổn thương nhẹ nhất là bởi vì đùi phải nàng mặc dù bị gãy xương nhưng cái này hoàn toàn là do chính nàng làm.

Vì đạp ngựa Phong Bạch Chỉ trực tiếp đem chân mình cho đá gãy xương!

Nhìn từ điểm này, không thể không nói nàng có bao nhiêu tàn nhẫn!

Sau khi thái y ra ngoài, ba người, một người trên đầu quấn băng gạc hôn mê bất tỉnh nằm trên giường. Một người ngồi trên ghế ôm lấy cánh tay sắc mặt âm trầm. Còn có một người lười biếng nằm ở trên giường cùng với cái chân bị thương.

Ánh mắt Phong Bạch Vi dừng lại ở trên người Phong Bạch Tô, nghĩ đến tình huống vừa rồi, trong mắt đen tĩnh mịch xẹt qua một tia tìm tòi nghiên cứu.

“Mũi tên vừa rồi của Thất hoàng muội thế nhưng thật lợi hại, làm cho tất cả mọi người đều bị lừa gạt.”

Nàng tựa như đang nói đùa mở miệng, bên môi câu lên một nụ cười thâm trường ý vị*.

*Thâm trường ý vị: ý tứ sâu xa, không rõ ràng, thường dùng để chế giễu, nói móc ai đó

Phong Bạch Tô sắc mặt lại như thường, trên mặt không chút gợn sóng. Nhẹ nhấc mí mắt nhìn về phía Phong Bạch Vi, trong thanh âm mang theo mấy phần mờ mịt cùng vô tội: “Ngũ hoàng tỷ đây là có ý gì? Nếu không phải ngựa của tỷ đạp tới, tiễn trong tay ta cũng sẽ không thoát cung bay ra. Ta còn muốn để Mẫu hoàng khích lệ khen ngợi ta một lần đâu.”

Thần sắc nàng càng trở nên u oán, nhìn về phía Phong Bạch Vi ánh mắt mang theo chút oán hận.

Phong Bạch Vi thấy thế, mày kiếm hơi nhíu lại nhỏ đến mức không phát hiện, ánh mắt nghi ngờ lại cẩn thận nhìn nàng vài lần.

Thấy nàng vẫn là bộ dáng u oán đó, trong lòng nhịn không được mà nghi hoặc: Chẳng lẽ thật sự là do nàng nhìn lầm? Mọi chuyện hết thảy đều là ngoài ý muốn thôi sao?

Thần sắc nàng không phân biệt được rũ mắt xuống, không tiếp tục mở miệng nói lời nào.

Phong Bạch Tô ở lúc nàng cúi đầu, u oán trên mặt không còn một mảnh, đôi mắt đào hoa trước nay lười biếng lại lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái. Sau đó lại đổi thay bộ dáng tản mạn thường ngày. Trực tiếp nhắm mắt lại nằm ở trên giường.

Phong Bạch Tô b.ắ.n mũi tên kia những người khác tự nhiên cũng nhìn thấy.Chẳng qua người ở ngoài sân cũng không đem chuyện này để ở trong lòng. Dù sao trong tình huống đó, mũi tên Phong Bạch Tô b.ắ.n ra cùng lúc với con ngựa của Phong Bạch Vi đá tới. Bọn hắn cũng không có hoài nghi, cho dù nhìn thấy bù nhìn thịt nát xương tan cũng chỉ cho là xung kích của hai con ngựa chạm vào nhau quá lớn, cho nên mới đem bù nhìn đánh tan.

Ba vị hoàng nữ lần lượt xảy ra chuyện, tâm tình Nữ hoàng tự nhiên không thể nào tốt được, những vui sướng tích tụ mấy ngày qua tất cả đều biến mất hầu như không còn.

Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía Phượng hậu, khó được nói vài câu nặng lời: “Phượng hậu chớ có quá mực cưng chiều Lão Ngũ! Tính tình gấp gáp như thế, tranh cường háo thắng, như thế nào có thể đảm đương trọng trách lớn? Trẫm thấy nhân khoảng thời gian dưỡng thương này, hảo hảo tu thân dưỡng tính lại đi!”

Lời vừa nói ra, khuôn mặt ôn nhuận của Phượng hậu trực tiếp tái nhợt đi. Nữ hoàng đây là muốn cấm túc Phong Bạch Vi trong điện?

Rõ ràng mấy ngày trước còn tán dương Phong Bạch Vi làm việc nghiêm túc ổn thỏa, thậm chí còn có ý muốn lập làm Thái nữ, làm sao lại đột nhiên biến thành như vậy?

Nữ hoàng cũng không đợi Phượng hậu kịp phản ứng, lại nhìn về phía Tề quý quân đang đứng ở bên cạnh.

Tề quý quân có thể được Nữ hoàng mang về vương cung từ một tiểu huyện nhỏ bé, có thể thấy được dáng dấp hắn thập phần xuất sắc. Nhưng lấy sắc hầu quân cuối cùng cũng không thể lâu dài được. Huống chi Nữ hoàng đã thấy qua bao mỹ sắc thế gian. Nàng nhìn qua Tề quý quân tầm mắt lại càng lạnh hơn, lời nói ra lại càng khó nghe hơn: “ Lão Nhị lại càng độc càng xuẩn! Trước mặt Trẫm lại dám làm như vậy với chính thân tỷ muội mình, sau lưng có phải hay không còn muốn làm thế nào hại Trẫm.” 

Tề quý quân nghe vậy sắc mặt liền đại biến, thình thịch một tiếng quý trên mặt đất.

“Bệ hạ, Nhị điện hạ tuyệt đối không dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Nàng chính là nhất thời bị chuyện thắng bại làm cho choáng váng đầu óc! Thần hầu khẩn cầu bệ hạ tha cho nàng lần này đi!”

Tề quý quân quỳ rạp xuống đất khóc thút thít, khóc như lê hoa đái vũ*: “Bệ hạ, Nhị điện hạ cũng đã vì lỗi lầm của mình mà trả giá đại giới, bây giờ còn đang nằm ở trên giường không rõ sống chết.”

*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn. Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn - Dương Quý phi của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

“Thần hầu cầu bệ hạ tạm tha nàng đi!”

Vẻ mặt Nữ hoàng âm trầm khó đoán, uy áp toàn thấp đến dọa người. Mắt nàng đen láy sâu hút như vực sâu nhìn Tề quý quân quỳ rạp trên mặt đất. Thật lâu sau, mới bình thản mở miệng: “Được rồi, đứng lên đi. Niệm tình nàng lần này bị thương nặng, hết thảy đều đợi nàng bình phục lại rồi hãy định tội!”

Lời này vừa dứt, thân thể Tề quý quân run lên một cái. Mặc dù không có để Nữ hoàng đặc xá Phong Bạch Chỉ, nhưng ít nhất cũng có thể tranh thủ chút thời gian.

Hắn lau nước mắt trên mặt, yêu lặng mà đứng về chỗ cũ.

Liễu quý quân vẫn luôn đứng ở phía sau hai người, thấy bộ dạng này của Tề quý quân, lại nghĩ đến Phượng hậu bình thường được Nữ hoàng thiên vị cũng chịu giáo huấn. Bắp chân hắn nhịn không được run lên.

Một người hai người đều bị giáo huấn, vậy kế tiếp có phải là hắn hay không?

Tự mình dọa mình thành công làm khuôn mặt nhỏ trở nên tái nhợt!

Hắn đưa ánh mắt ưu tư nhìn về phía Nữ hoàng, cánh môi cắn chặt trong lòng thầm nghĩ mình nhất định phải nhịn xuống, cũng không thể khóc thê thảm như Tề quý quân.

Ai ngời Nữ hoàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, phảng phất là bị bộ dáng ngu xuẩn của hắn làm cho có chút im lặng.

Liễu quý quân nhìn bóng dáng nàng đi xa, trong nhất thời có chút mờ mịt.

Hắn còn chuẩn bị nghênh đón long nhan Nữ hoàng giận dữ, nàng như thế nào đột nhiên lại đi rồi?

Nữ hoàng xác thực muốn răn dạy vài câu, có điều nghĩ đến Phong Bạch Tô lần này đầu tiên là bị Lão Nhị là ngựa phát điên, lại bị ngựa của Lão Ngũ đá ngã trên mặt đất. Cho dù không quen nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày của nàng, cũng có chút không thể mắng được.

Cho nên thời điểm ánh mắt dừng ở trên người Liễu quý quân, cũng chỉ lạnh lùng liếc mặt một cái, liền quay người rời đi.

Tieumieumieu

Sau khi Nữ hoàng rời khỏi, mấy tiểu quân hầu có phần vị thấp hơn nhìn thấy sắc mặt có chút khó coi của Phượng hậu, chỉ cần là người có ánh mắt liền sẽ rời đi trước.

Liễu quý quân lấy lại tinh thần, sốt ruột đi xem tình hình của Phong Bạch Tô, cũng hướng Phượng hậu cáo lui.

“Liễu quý quân chờ một chút, bản cung đi cùng ngươi.”

Phượng hậu lại đột nhiên gọi hắn lại. Lúc này sắc mặt hắn đã khôi phục lại, trở lại bộ dáng hiền lành ôn nhuận thường ngày, tựa như sắc mặt khó coi vừa rồi chỉ là ảo giác.

Liễu quý quân cẩn thận nhìn hắn một cái, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Ngược lại Tề quý quân ở phía sau nhìn thần thái lạnh nhạt của Phượng hậu, nhịn không được nắm chặt tay.

Hắn biết Phượng hậu đây là bởi vì việc này mà ghi hận hắn.

Dù sao nếu không phải Phong Bạch Chỉ làm ngựa Phong Bạch Tô phát điên trước, cũng sẽ không phát sinh đến những chuyện tiếp theo.

Phương quý quân vẫn luôn một mực yên tĩnh đứng ở một bên nhìn ba người một trước một sau rời đi, sắc mặt lạnh nhạt trầm tĩnh. Dù sao lần này mấy vị hoàng nữ ra sân, Đại hoàng nữ một mực làm đúng quy định thi đấu, biểu hiện tuy không tính là xuất sắc.

Nhưng việc này mới vừa ra, liền giúp Đại hoàng nữ Phong Bạch Anh trở nên nổi bật. Nữ hoàng luôn cảm thấy Đại hoàng nữ cứng nhắc cũng khóc có lúc khen vài câu.

Điều này khiến cho Phương quý quân Quân phụ của Đại hoàng nữ có chút đắc ý, Phảng phất như xả được cơn tức.

—-----------------------------

Thời điểm Phượng hậu mang theo Liễu quý quân cùng Tề quý quân lại đây, Phong Bạch Tô cùng Phong Bạch Vi vẫn duy trì bộ dáng như cũ.

Thấy ba người đi đến, Phong Bạch Vi ngồi ở trên ghế lập tức đứng lên hành lễ: “Phụ hậu, Liễu quý quân, Tề quý quân.”

Phong Bạch Tô sau khi nghe thấy có động tĩnh cũng mở mắt, đứng dậy muốn hành lễ. Liền bị Phượng hậu nhìn qua ngăn lại, “Con còn đang có vết thương trên người, không cần phải hành lễ!”

Nghe vậy, Phong Bạch Tô lúc này mới ngừng lại trở về chỗ nằm.

Phượng hậu đầu tiên là đi đến chỗ Phong Bạch Chỉ nhìn xuống, thấy trên đầu nàng còn quấn lấy băng gạc thất dày, sắc mặt tái nhợt dọa người. Mặt lộ ra vẻ lo lắng hỏi một câu: “Thái y nói như thế nào? Tiểu nhị khi nào mới tỉnh lại?”

Phong Bạch Vi thấp giọng trả lời: “Thái y nói Nhị hoàng tỷ mất m.á.u quá nhiều, muốn tỉnh lại khả năng cần ba bốn canh giờ.”

Phượng hậu nhẹ gật đầu, sau đó liền rời đi khỏi mép giường cũng không có tiếp tục truy vấn.

Lều trại này chỉ là lâm thời dựng nên, Phong Bạch Vi chỉ làm bị thương cánh tay cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây, đợi sau khi Phượng hậu đến hỏi thăm một lúc, cùng nhau đi theo ra ngoài.

Tề quý quân thấy Phượng hậu rời đi, lúc này mới dám đi tới gần Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ. Hắn vội vàng đi đến bên giường, vịn mép giường nhìn đến nữ nhi trên giường, nhỏ giọng khóc lên.

Liễu quý quân đang cùng Phong Bạch Tô nói chuyện thanh âm cũng nhỏ dần theo.

Tiếng khóc không ngừng truyền đến bên tai, hắn khó được có lúc thờ ơ không mềm lòng.

Dù sao Nhị hoàng nữ biến thành dạng này cũng là do chính nàng làm ra! Nếu không phải nữ nhi hắn vận khí tốt, nếu không người hiện tại nằm ở trên giường chính là Phong Bạch Tô.

Hắn còn không có thiếu thông minh đến nỗi đi an ủi Tề quý quân.

Ánh mắt lạnh nhạt liếc qua, Thông Bạch trực tiếp phân phó cùng tùy hầu đi theo hỗ trợ Phong Bạch Tô đi ra khỏi lều trại.

Bên này, Phượng hậu sau khi mang theo Phong Bạch Vi đi ra, vừa vặn gặp Ngụy Kinh Mặc cùng Thẩm Nhược đi tới.

Hai người thấy tránh cũng không thể tránh được, đành phải tiến lên một bước hành lễ: “Tham kiến Phượng hậu, Ngũ điện hạ!”

Phong Bạch Vi sau khi nhìn thấy Ngụy Kinh Mặc mắt đen liền sáng lên, mấy ngày nay nàng kỳ thật vẫn luôn tìm cơ hội ngẫu nhiên gặp hắn. Nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên, Ngụy Kinh Mặc một mực ở trong doanh trướng không thấy bóng dáng. Phong Bạch Vi cũng không thể tránh được.

Ngược lại không nghĩ tới thời điểm rời đi lại đụng phải hắn.

“Ngụy công tử, Thẩm công tử!”

Chào hỏi đơn giản, ánh mắt nàng thâm thúy dừng ở trên người Ngụy Kinh Mặc, “Ngụy công tử đây là phải đi về sao?”

Ngụy Kinh Mặc không nghĩ tới nàng sẽ đơn độc hỏi chính mình, vẫn là ở ngay trước mặt Phượng hậu cùng Thẩm Nhược.

Hắn nhẹ nhíu mày lại, trong lòng có chút không thoải mái. Trên mặt lại bất động thanh sắc, thanh âm lạnh nhạt trả lời: “Đúng vậy.”

Thấy nàng mở miệng còn muốn nói điều gì đó, trước một bước cáo từ: “Phượng hậu, Ngũ điện hạ, gia phụ còn đang chờ, nếu không có việc gì. Kinh Mặc xin cáo lui trước.”

Nghe vậy, Phượng hậu liếc mắt nhìn Phong Bạch Vi bên cạnh khó được có lúc tích cực, ánh mắt xẹt qua ý cưới. Sau đó nhìn về phía Ngụy Kinh Mặc cùng Thẩm Nhược, thanh âm ôn hòa nói: “Đi thôi, đừng để cho Thẩm chính quân sốt ruột chờ.”

Lúc này hai người mới hành lễ rời đi.

Phượng hậu nhìn nữ nhi nhà mình quay đầu nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, khó được có lúc chế nhạo nói: “Vi nhi làm gì vậy? Phụ hậu như thế nào lại nhớ rõ ngày ấy thúc giục con đi gặp Ngụy công tử, con mặt mày đều là vẻ không kiên nhẫn.”

Phong Bạch Vi nhẹ ho một tiếng, khó được có lúc cảm thấy xấu hổ, “Ngụy công tử xuất thân tôn quý, tài mạo song toàn, là lương phối tốt.”

Phượng hậu nghe vậy nhịn không được mà bật cười, sau đó lại ngữ trọng thâm trường* nói: “Ngụy công tử này xác thật không tồi, ngược lại có thể xứng với con. Chẳng qua Trấn Bắc Vương phủ có chút đặc thù, phụ hậu cũng không có biện pháp  trực tiếp cho các con tứ hôn. Nếu muốn có được trái tim của mỹ nhân, vẫn còn chính con tự mình cố gắng.”

“Đó là tự nhiên, phụ hậu.”

Phong Bạch Vi mặt tràn đầy tự tin, bên trong mắt đen xẹt qua một vòng tình thế bắt buộc.

Sau khi Ngụy Kinh Mặc cùng Thẩm Nhược rời khỏi, quay đầu lại liền thấy vẻ mặt như đang suy tư gì đó nhìn hắn của Thẩm Nhược.

Hắn dừng bước lại, nhìn Thẩm Nhược dò hỏi: “Làm sao vậy? Biểu ca.”

Thẩm Nhược bước nhanh hai bước, mặt đối mặt đứng trước mặt hắn.

Con ngươi đen láy nhìn trừng trừng hắn, hỏi: “Huynh như thế nào lại cảm thấy Ngũ điện hạ đối với đệ có chút không giống bình thường?”

Ngụy Kinh Mặc nghe được lời này của hắn, trong lòng lập tức cảm thấy có chút khó chịu. Cau mày nói: “Biểu ca huynh nghĩ nhiều rồi, đệ cùng Ngũ điện hạ cũng chưa nói được mấy câu, nàng như thế nào đối với ta có ý nghĩ gì.”

Thẩm Nhược nghĩ nghĩ cũng cảm thấy thế, hắn vẫn luôn hiểu rất rõ tính tình biểu đệ nhà hắn, đối với bất kỳ nữ tử nào thận trọng, đoan trang thủ lễ vô cùng.

Trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời, vẫn không nhịn được hướng Ngụy Kinh Mặc cường điệu nói: “Có thể là huynh suy nghĩ nhiều! Chẳng qua biểu đệ thật sự không có hứng thú với Ngũ hoàng nữ sao? Nói trước, đệ không được cùng ta đoạt nha?”

Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc lông mày không những không có dãn ra, ngược lại càng nhăn sâu hơn. Nhìn Thẩm Nhược mặt đầy vẻ nghiêm túc: “Biểu ca, huynh thật sự coi trọng Ngũ hoàng nữ sao?”

Thẩm Nhược có ch1t tùy ý nhẹ gật đầu, “Đúng vậy, ta đã quyết định, không phải nàng không gả!”

Hắn cười hắc hắc một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia ngọt ngào: “Mẫu thân cùng phụ thân đều rất thương ta, đã nói hôn sự của ta có thể tự mình làm chủ, tìm người mình thích mà gả. Ta lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên có nữ tử làm ta động tâm.”

“Nhưng huynh trước kia còn nói qua thích Nhị tỷ ta đâu!”

Ngụy Kinh Mặc sâu kín nói.

Thẩm Nhược trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, ai nha một tiếng: “Khi đó không phải còn nhỏ sao, lại không phân biệt được đâu là tình thân đâu là tình yêu, ta đối với Nhị biểu tỷ chỉ là tỷ tỷ mà thôi.”

Ngụy Kinh Mặc thấy bộ dáng bướng bỉnh của hắn, có chút đau đầu: “Nhưng ngoại tổ mẫu sẽ không đồng ý huynh gả cho Ngũ hoàng nữ, hơn nữa việc nam tử lấy thê là chuyện hệ trọng. Lấy sai người chính là hủy cả đời.”

Ngụy Kinh Mặc hy vọng Thẩm Nhược có thể thay đổi suy nghĩ, hắn cảm thấy Ngũ điện hạ không có ý tốt, luôn cảm thấy Thẩm Nhược nếu lấy nàng sẽ có hại.

Thẩm Nhược thấy hắn cau mày, mặt mũi tràn đầy nặng nề.

Nở nụ cười phụt cười một tiếng, “Ha ha ha, ta cũng không nói hiện tại nhất định phải gả a!”

Hắn bật cười lau nước mặt trên khóe mắt, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Đệ yên tâm đi, ta coi như tính gả cho nàng cũng phải đợi nàng thích ta, không phải ta mới sẽ không ngốc như vậy.”

Ngụy Kinh Mặc thấy hắn cao ngạo hất cằm, trong lòng tạm thời thở dài một hơi.

Chỉ hy vọng trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể nghĩ thông.

Cho dù không gả cho Nhị tỷ hắn, gả cho những người khác cũng được.

Con rể hoàng gia không phải dễ làm như vậy, biểu ca hắn tính tình kiêu căng cao ngạo như vậy không thích hợp hoàng gia…

Loading...