Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 223

Cập nhật lúc: 2024-09-06 19:48:36
Lượt xem: 18

Lâm Khê cũng không có gì không thoải mái, tuy rằng cũng hoàn toàn không có cảm giác nhận thân thích họ hàng gì, nhưng sự thực chính là sự thực, cô đã đến rồi thì cũng không hề nghĩ rằng có bất kỳ ý nghĩa nào khi phủ nhận điều đấy.

Hai vị trưởng bối lớn tuổi này, bọn họ sinh ra và nuôi nấng đứa con trai, nhưng đứa con trai đó đã hy sinh rồi, có những thứ, bọn họ có quyền lợi được biết.

Nhạc Minh Tư nói: “Không phải đâu. Mẹ à, đây là Tiểu Khê, đây là Triệu Thành chồng của Tiểu Khê, hai đứa chúng nó cùng con đi qua đây, chuyện này quay về rồi con sẽ nói rõ với mẹ sau. Có điều bọn con qua đây, muốn đi thăm mộ phần của anh Tuyên trước, được không mẹ?”

Điều này đương nhiên là không có gì không được.

Khó thấy đứa con dâu này nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ đến con trai út, bà nội Chiến vội vàng liên tục nói vài tiếng “được chứ”, sau đó l đứng dậy chuẩn bị đưa Nhạc Minh Tư đi ra phần mộ, Nhạc Minh Tư lại nói: “Mẹ à, mấy người bọn con đi qua là được rồi, nhiều người quá bọn con cũng không quen, mẹ hoặc cha đi cùng bọn con là được, hoặc là tự con đem theo hai đứa chúng nó qua cũng được, con vẫn còn nhớ đường.”

Bà nội Chiến nghe bà ấy nói như vậy lại nhìn về phía cháu trai Chiến Nhị và cháu gái Chiến Dung Dung bên kia, đây là hai đứa trẻ con được nhận nuôi cho con trai út của bà ấy.

Trong lòng bà ấy thở dài một hơi, cuối cùng rốt cuộc vẫn thuận theo ý của Nhạc Minh Tư, nói: “Vậy thì hai vợ chồng già chúng ta đưa mấy đứa đi đi.”

Mộ phần của Chiến Tuyên có chút xa, đi đại khái khoảng mười mấy phút mới đến.

Trên đường tiếng gió xào xạc, thổi lên trên mặt “vù vù”, Lương Triệu Thành thấy thế cũng không có để ý đến cái nhìn của người khác, vươn tay kéo cô vào sau lưng mình, thay cô chắn gió, Lâm Khê cười ngọt ngào cười ngẩng đầu nhìn anh.

Phần mộ nằm trên một mảnh đất ở trên sườn đồi, chỗ đó là khu mộ, dân cư hoang vắng.

Mộ của Chiến Tuyên nằm ở giữa, gió lớn sườn đồi đất ba dan lại càng khiến trên mộ tràn đầy bụi bặm, trước bia mộ nhìn trông cũng rất ngăn nắp sạch sẽ, chắc hẳn trước đây cũng được dọn dẹp qua, nhưng lúc này đã bị bao phủ bởi một lớp cát bụi.

Lâm Khê nhìn thấy trên bia mộ không có tấm ảnh nào, trên tấm bia khắc vài dòng chữ, Lâm Khê nhìn sang đó lập tức nhìn thấy bốn con chữ lớn “Mộ của Chiến Tuyên”. Nhạc Minh Tư bước lên trên cởi găng tay ra, cầm lấy khăn tay rồi quỳ xuống, nghiêm túc lau bia mộ, sau đó mới thấp giọng nói vài câu gì đó, xong rồi mới đứng dậy nhìn Lâm Khê. Lâm Khê nhận lấy bó hoa cúc dại từ tay Lương Triệu Thành mang qua, đặt lên phía trước bia mộ, lúc này đây ông nội Chiến và bà nội Chiến mới biết, bó cúc họa dại này hóa ra là do bọn họ mang đến để bày tỏ lòng kính trọng với cậu con trai út của mình, hai vợ chồng già nhìn Lâm Khê và Lương Triệu Thành cùng nhau thắp hương cho con trai mình, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.

Chỉ là trên đường trở về, Lâm Khê và Lương Triệu Thành đi đằng sau, ông nội Chiến bà nội Chiến cùng Nhạc Minh Tư đi phía trước, vừa đi vừa nói câu được câu chăng.

Ông nội Chiến đột nhiên nói: “Minh Tư, đứa trẻ đó là đứa trẻ mà anh trai cả của con nhận nuôi cho con sao?”

Nhạc Minh Tư: ...

Bà ấy suýt nữa bị vấp ngã.

“Không phải.”

Bà ấy quay đầu nhìn Lâm Khê, phía trước đi cũng không xa, thật ra Lâm Khê và Lương Triệu Thành có thể nghe thấy đoạn hội thoại lúc trước, Nhạc Minh Tư quay đầu, Lâm Khê cũng ngẩng đầu nhìn về hướng của bà ấy.

Nhạc Minh Tư thu hồi ánh mắt, dừng một chút mới nói với ông nội Chiến: “Con bé là đứa trẻ đó, là đứa trẻ năm đó của con và Chiến Tuyên.”

Trong lúc ông nội Chiến và nội Chiến đang kinh ngạc và đờ đẫn, dường như nghe không rõ bà ấy nói thì Nhạc Minh Tư lại tự mình tiếp tục nói: “Có điều con bé vừa mới sinh ra đã bị người khác ôm đi mất, là lúc ở trạm y tế ôm nhầm, đứa bé bị c.h.ế.t kia là của người khác. Tiểu Khê bị người ta ôm nhầm đi, chuyện này con cũng vừa mới biết, mấy năm nay con bé đều là do người khác nuôi lớn. Hai người cũng nghe thấy rồi, con bé chỉ gọi con là dì Nhạc, lần này, con cũng chỉ đưa con bé qua đây thăm hỏi, mặc kệ có ra sao, anh Tuyên, có thể sẽ muốn gặp con bé một lần.”

Bà ấy nói một lời dài như thế, ông nội Chiến và bà nội Chiến dường như mới dần dần ý thức được bà ấy rốt cuộc là đang nói cái gì.

Miệng bà nội Chiến run lên, quay đầu, sau đó có chút lảo đảo mà đi đến trước mặt Lâm Khê, vươn tay giữ lấy Lâm Khê, sau đó gấp gáp mà nhìn cô, lẩm nhẩm nói: “Minh Tư à, con nói con bé là con của thằng Tuyên sao? Là con của thằng Tuyên sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-223.html.]

Bà ấy nắm lấy tay của Lâm Khê, Lâm Khê có thể rõ ràng cảm nhận thấy bà ấy đang run rẩy.

Bà ấy vừa nói, trong mắt đã có những giọt nước long lanh rơi ra ngoài, bà ấy lấy tay lau đi nước mắt của mình, sau đó lại nắm lấy tay của Lâm Khê, nhưng giống như là sợ làm bẩn mất găng tay của Lâm Khê cho nên bà ấy vội vàng lau tay lên quần áo của mình trước, xong rồi mới đi nắm lấy tay Lâm Khê: “Đây thực sự là đứa trẻ của thằng Tuyên sao? Con bé thật sự là đứa trẻ của thằng Tuyên sao? Con trai Tuyên của mẹ, nó ở trên đời này vẫn còn có một chút cốt nhục m.á.u mủ sao? Nó ở trên cõi đời này, thực sự vẫn còn cốt nhục m.á.u mủ sao?’’

Bà ấy cứ nói, nước mắt đã giàn giụa.

Lâm Khê nhìn bà ấy như vậy, trong lòng cũng có một chút xót xa, cho nên cô vươn tay vỗ nhẹ vào lưng an ủi bà ấy.

Ông nội Chiến ở phía sau cũng đã tiến lên trên, dáng vẻ ông ấy rõ ràng cũng có chút kích động, nhưng ông ấy nhìn Lâm Khê, cuối cùng chỉ nói với bà nội Chiến: “Bà à, bà đang làm gì vậy, đừng dọa sợ đứa trẻ này chứ.”

Sau đó lại có chút chậm rãi nói với Lâm Khê: “Hầy, cháu gái à, cháu đừng tức giận, bà ấy chỉ là quá kích động mà thôi.”

Lâm Khê lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cháu không tức giận ạ.”

Cô làm sao mà tức giận được chứ?

Cô về mặt tình cảm vẫn luôn rất nhạy cảm.

Câu nói cuối cùng của con người già nua này thực sự đã kích động đến cô.

Đây chính là một người già mất đi con trai của mình, nghe nói con trai của mình ở trên cõi đời này vậy mà vẫn còn có một chút cốt nhục m.á.u mủ, sự kích động của bà ấy thậm chí còn chẳng phải là kích động vì bản thân bà ấy.

Thời khắc này, cô thực sự có thể hoàn toàn nhận biết được tâm trạng của bà ấy.

Bà ấy mất đi con trai của mình, ở trên cõi đời này, dường như một chút dấu vết cũng chẳng còn lưu lại, những di vật kia, thực sự không cảm nhận được bất kỳ dấu vết tồn tại nào của đứa con nhà mình. Nhưng bây giờ, bà ấy biết được con trai bà ấy ở trên cõi đời này còn có một chút cốt nhục, đó là đứa con của con trai bà ấy, cứ như là con trai bà ấy, ở trên cõi đời này vẫn còn có một loại tồn tại.

Tuy rằng cô đối với bà ấy không có bất kỳ tình thân gia đình gì, nhưng có chút tình cảm lại là cùng chung.

Lâm Khê kìm nén mũi cay nồng, vươn tay vỗ nhẹ bà ấy sau đó cười với ông nội Chiến: “Không sao đâu ạ, cháu chỉ đến xem xem thôi, đi thôi, chúng ta về nhà thôi, ở đây gió rất lớn.”

Lâm Khê cùng Nhạc Minh Tư và Lương Triệu Thành ở lại nhà họ Chiến ăn cơm trưa.

Chuyến tàu của bọn họ vào buổi tối là đi từ Liễu Châu đến Xuân Thành.

Theo như Lâm Khê thấy, ông nội Chiến và bà nội Chiến cũng được cho là hai người già rất giỏi rồi.

Bọn họ mới ban đầu nghe nói Lâm Khê là đứa con của con trai út nhà mình đều cực kỳ kích động, nhưng bọn họ rõ ràng cũng nhìn thấy ý tứ của Nhạc Minh Tư và Lâm Khê, bọn họ cũng không hề hy vọng bởi vì chuyện này mà hai người chịu phải quấy rầy. Vì vậy sau khi trở về nhà, hai người già bọn họ cũng không có nói với những người khác trong gia đình, thậm chí còn nỗ lực khắc chế cảm xúc, chỉ là lúc ăn cơm trưa, vẫn luôn không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Khê, hỏi Lâm Khê một số chuyện khi cô còn nhỏ, sau đó lại nói một chút chuyện khi cha cô còn bé, bởi vì nói đến mấy chuyện đó, một chút đau thương cũng không còn kỳ lạ như thế nữa.

Đợi đến lúc mấy người bọn cô phải đi, hai người già bọn họ mới thể hiện ra không nỡ, nhưng cũng không có làm nhiều hành động níu kéo, chỉ là nhét vào tay Lâm Khê một cái bao lì xì, sau đó nói với cô: “Cháu đúng thật là một đứa trẻ ngoan, đây đúng thật là một thông tin tốt nhất mười mấy năm gần đây mà bà và ông bạn già của bà nghe được, sau này cháu cũng phải yên ổn, không cần nhớ đến bọn ta. Ông bà biết thằng Tuyên còn có một đứa con, như vậy đã là đủ rồi, bà với ông nội cháu cũng có thể nhắm mắt rồi.”

Nói xong bà ấy lau đi nước mắt, rồi lại nhìn Nhạc Minh Tư, nói: “Minh Tư, cha mẹ biết năm đó con không hài lòng việc cha mẹ kêu con nhận nuôi Tiểu Nhị và Dung Dung, nhưng cuối cùng cha mẹ vẫn không quan tâm đến cách nghĩ của con mà làm như vậy. Một là cha mẹ quả thực là vì thằng Tuyên, sợ nó ở dưới đó quá cô đơn lạnh lẽo, thứ hai cũng là tâm tư của cha mẹ, thằng Tuyên nó đi rồi, nhưng ngày tháng trong nhà vẫn phải sống, con cũng đừng trách chúng nó, bởi vì cuộc sống của bản thân là thật, nhưng tấm lòng của anh cả chúng nó đối với thằng Tuyên cũng là thật.”

Bà ấy vừa nói vừa lắc lắc đầu: “Nhìn mẹ xem, nói toàn những thứ không đâu, sau này con cứ yên ổn vui vẻ mà sống, nhiều năm như vậy rồi, con cũng đừng quá khắc nghiệt với bản thân. Còn có, cảm ơn con, đưa đứa bé này đến đây cho cha mẹ nhìn, trong lòng cha mẹ bây giờ, thật sự, thật sự đã giảm bớt được gánh nặng, đời này của cha mẹ cũng không còn gì mà không thể buông bỏ được nữa.’’

Loading...