Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 220

Cập nhật lúc: 2024-09-06 19:48:32
Lượt xem: 19

Trước đây cách nghĩ của thím Ngô thật ra cũng không phải như vậy.

Trước đây bà ấy cũng cảm thấy tương lai là phải dựa vào cháu trai phụng dưỡng cho cái bản thân già của bà ấy cho nên bà ấy mới trông nom con cái hộ thằng cháu trai.

Hai năm gần đây cũng không biết có phải là ở bên ngoài gặp được nhiều chuyện rồi, ngày thường trong nhà lại tiếp nhận sự ảnh hưởng từ Lâm Khê, cộng thêm một nhà thằng cháu trai vẫn luôn tìm cách đòi tiền vì vậy cách nghĩ của bà ấy cũng dần dần biến đổi.

Lâm Khê nghe thím Ngô nói lời này lại gật đầu, cô nghiêm túc nói: “Thím Ngô, thím đúng là một người hiểu biết, cách nghĩ này của thím đương nhiên là đúng. Thím yên tâm, bây giờ thím vẫn còn trẻ, vẫn có thể làm việc rất nhiều năm nữa, đợi đến lúc thím già rồi, khẳng định có thể tiết kiệm được không ít tiền, đợi đến thời điểm có cơ hội, cháu sẽ giúp thím lấy tiền tiết kiệm của thím trả trước một khoản đặt cọc, mua một tòa nhà nhiều tầng. Đợi thím già rồi, đi không nổi nữa, cháu lại mời giúp thím một người y tá chăm sóc thím, có chúng cháu trông, người y tá kia chắc chắn không thể khinh mạn thím, chúng cháu sẽ trù liệu thật tốt, thím khẳng định sẽ không cần lo lắng vấn đề dưỡng lão.”

Mọi người: ...

Trần Dã ôm trán, chị cậu nói lời này, cái gì mà gọi là “bây giờ thím vẫn còn trẻ, vẫn có thể làm việc rất nhiều năm nữa”.

Nhạc Minh Tư cũng không nhịn được cười, đến cả Lương Triệu Thành cũng nhìn Lâm Khê thêm vài cái.

Cái bánh này vẽ ra cũng thật khác người.

Có điều thím Ngô nghe xong những lời nói này, mắt lại rực sáng lên, bà ấy cảm thấy triển vọng trong lời đề nghị này của Lâm Khê cũng thật không tệ.

Người khác nói những lời này bà ấy không tin, nhưng Lâm Khê nói những lời này bà ấy tin, chỉ nghĩ đến việc Lâm Khê mua cho Trần Dã bao nhiêu nhà, thực sự cứ như đi mua rau vậy, vì vậy bà ấy cảm thấy lời nói này của Lâm Khê quả thực rất đáng để tin tưởng!

Hơn nữa, bà ấy đối với phẩm chất của đứa bé Lâm Khê này cũng không thể không tin tưởng được, dù sao đều là tiền của bản thân, Lâm Khê chỉ giúp bà ấy làm những thủ tục giấy tờ, mời ý tá chăm sóc, dựa vào phẩm chất của Lâm Khê, khẳng định là sẽ nguyện ý giúp đỡ, cũng không phải bà ấy kêu cô phụng dưỡng bà ấy.

Chỉ sợ là tiền không đủ.

Vì vậy bà ấy mới nghiêm túc cân nhắc một lúc, sau đó hỏi Lâm Khê, nói: “Chỉ với tiền thím tiết kiệm, sau này vẫn có thể mua nhà, vẫn đủ để mời ý tá chăm sóc sao?”

Trần Dã: ...

Lâm Khê lại nghiêm túc gật đầu nói: “Thím yên tâm, thím không phải nói sau này còn giúp cháu trông nom con cái sao? Sau này còn phải tăng tiền công nữa nha, tiết kiệm thêm mấy năm, cho dù mấy toà bất động sản đắt tiền kia mua không nổi, vậy thì mua mấy căn nhà ở vùng hơi hẻo lánh một chút thì chắc chắn có thể mà. Có điều thím Ngô à, nếu như muốn như vậy, sau này tiền thím kiếm được không thể tùy tiện để ở người ở quê mượn được.”

Điều quan trọng nhất là giá bất động sản tăng không đáng kể trong những năm gần đây, bây giờ ở những vùng hẻo lánh một chút, sau này cũng sẽ trở thành trung tâm thành phố.

Đợi đến khi thím Ngô già rồi, một toà nhà cũng đủ cho bà ấy dưỡng lão rồi.

Trong lòng thím Ngô quả nhiên chắc chắn quyết định.

Cũng không khó xử về vấn đề dưỡng lão kia nữa.

Tuy rằng thím Ngô là một người có tính cách nhanh nhẹn lưu loát, nhưng từ chối cháu trai trực tiếp bỏ đi như vậy, trong lòng bà ấy rốt cuộc vẫn là thấp tha thấp thỏm, những người trong thôn kia cũng đều khuyên bà ấy. Suy cho cùng dựa vào phong tục ở quê, sau này bà ấy quả thực là cần đến cháu trai chiếu cố chăm nom, vì vậy trong lòng bà ấy rốt cuộc vẫn là có chút quẫn trí, sợ rằng già rồi không ai phụng dưỡng, gặp phải cảnh già thê lương. Bây giờ nghe Lâm Khê nói như vậy, trong lòng trong chốc lát sáng tỏ, bà ấy cảm thấy ngày tháng sống vẫn có thể càng càng ngày tốt hơn.

Đợi khi thím Ngô ra ngoài đi chợ mua đồ, Lâm Khê mới rất nghiêm túc hỏi Trần Dã, cô nói: “Em vừa nãy là ánh mắt gì vậy, kinh ngạc đến như vậy à? Có phải là em cảm thấy, thím Ngô đối với chúng ta tốt như vậy, vẫn luôn chăm sóc chúng ta, tại sao chị lại không trực tiếp phụng dưỡng cho thím, còn lấy tiền của bản thân thím ấy để phụng dưỡng cho thím? Mua nhà cũng cần dùng tiền của thím? Có phải em cảm thấy nói chuyện tiền nong sẽ làm tổn thương tình cảm không?”

Tiểu Dã: Không có, chỉ cảm thấy tư duy của chị thật kỳ lạ, sau đó thím Ngô còn thật sự bị chị lừa.

Nhưng cậu không muốn nói.

Mồm mép cậu tuy nhanh nhẹn lưu loát, nhưng đó là lúc cần thiết đối với người ngoài, đối với chị cậu, vẫn luôn là chỉ có chị cậu có phần nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-220.html.]

Lâm Khê cũng không quan tâm đến việc cậu có để ý đến bản thân cô hay không, cô nghiêm túc tranh luận: “Em xem, mặc kệ là như thế nào, thím Ngô tuy rằng đã giống như người nhà của chúng ta, nhưng thím vẫn là người mà chúng ta mời đến làm việc, thím cũng có người thân của mình, vì vậy một số ranh giới vẫn nên được vạch ra rõ ràng, nó cũng tránh cho thím ấy những rắc rối trong công việc sau này. Hoặc là những tình huống mập mờ không rõ ràng, đối với thím thật ra cũng là một chuyện tốt, ví dụ nếu như thím cảm thấy chúng ta có thể phụng dưỡng cho thím, tiền công ngày thường cũng đều đưa hết cho cháu trai và con gái hết rồi, như vậy đối với thím thật ra cũng chả phải chuyện tốt gì.”

“Hơn nữa, nếu chị nói chị sẽ phụng dưỡng cho thím ấy, thì đó vẫn là dựa vào người khác, cùng với dựa vào cháu trai đều giống nhau, trong lòng thím thật ra vẫn sẽ không thật sự chắc chắn, vì vậy để thím giữ tiền trong tay mình, về sau chỉ cần dựa vào bản thân thì cũng có thể tự phụng dưỡng cho mình, trong lòng thím ngược lại sẽ càng thoải mái hơn, làm việc cũng càng hăng hái hơn.”

“Vì vậy, nói như vậy đối với chúng ta, đối với thím, thật ra đều là chuyện tốt. Nhớ cho kĩ, sau này nếu như em làm ông chủ, nhưng cũng phải nhớ cho rõ ràng, anh em của em nhiều như vậy, sau này làm ông chủ, cùng với ranh giới của nhân viên cũng phải vạch ra rõ ràng.”

Thời điểm cô nói những lời này cũng không có tránh Lương Triệu Thành và Nhạc Minh Tư.

Nói xong còn quay đầu hỏi Lương Triệu Thành, cô nói: “Anh Lương, anh nói xem em nói có đúng không?”

Lương Triệu Thành cảm thấy mình bị ám chỉ.

Nhưng anh thật sự là hiểu lầm rồi, trong chuyện này Lâm Khê ám chỉ đến ai cũng không phải ám chỉ anh, nhân viên của anh, ai mà dám hành động mờ ám để hại anh chứ?

Nhạc Minh Tư lại cười nói: “Cái đầu óc này của con, rốt cuộc là làm sao lớn lên được vậy?”

Cứ thế bận rộn trải qua một năm.

Đón năm mới chính là đi chúc Tết khắp nơi, đi phát lì xì khắp mọi nơi, bên ngoài nhiều là hai đồng năm đồng, quan hệ thân thiết hơn một chút thì là mười đồng, chỉ có Tiểu Dã là năm trăm đồng.

Tiểu Dã vừa mở ra còn bị dọa sợ một phen.

Lâm Khê nhìn thấy phản ứng của cậu còn cười ồ lên, cô nói: “Chị nghe nói phụ huynh của những đứa trẻ khác, mỗi năm đều sẽ dùng trăm phương ngàn kế để moi móc ra những đồng tiền trong lì xì của con cái nhà mình, nhà chúng ta thì lại không có truyền thống như thế. Có điều chị nói em nghe, em đừng có mà vứt hết tiền vào trong hộp, nhìn tốc độ phát triển này của Tân An, vứt hết tiền vào trong hộp, chẳng khác gì gói tiền rồi vứt vào trong kho thóc, kết quả qua vài năm lôi ra ngoài thì toàn bộ đều đã bị chuột gặm cho chẳng còn phân biệt được.”

“Cái đó, bây giờ không phải mọi người đều thích đi mua cổ phiếu sao? Trở về chị giúp em chọn hai ba tấm cổ phiếu, em để tiền vứt hết vào đó, qua vài năm là đủ mua một căn nhà rồi. Tuy nhiên, không mua cũng được, dù sao em cũng không thiếu một căn nhà đó, em vui vẻ muốn tiêu như nào thì tiêu như thế đi, có điều trở về phải ghi chép tính toán, tự mình kiểm điểm lại mình, chúng ta không thể nào để em biến thành một công tử bột được.”

Tiểu Dã bị cô liên tục nói “ba la ba la” đến phiền, trợn tròn mắt liếc nhìn cô, trở về lại lấy cái hộp lớn đựng lì xì, tất cả đều vứt ra cho cô.

Cậu đón Tết nhận được không ít lì xì.

Chỉ có Lâm Khê, Nhạc Minh Tư, Lương Triệu Thành còn có nhà họ Trần, cộng lại đã có mấy nghìn rồi.

Nói đến nhà họ Trần, bọn họ đến cuối cùng đối với Trần Dã cũng không có chút c.h.ế.t tâm nào.

Lúc này đây Trần Đông Bình đã lại nhanh chóng tái hôn rồi, nhưng sau Tết chú hai nhà họ Trần lại đem theo Trần Đông Bình chạy đến nhà họ Lâm một chuyến, bọn họ cũng không nói để Trần Dã về nhà họ Trần nữa, chỉ cần không đổi họ, sau đó có thể tiếp tục qua lại với nhau vậy là được rồi, sau đó cũng rất tự nhiên hào phóng mà đưa cho Lâm Khê vài bao lì xì dày cộp.

Trần Dã không muốn nhận, Lâm Khê lại thấy không có vấn đề gì, cô nói với cậu: “Tết đến mà, không nhất thiết phải tìm đau khổ cho bản thân mình, em cứ coi như là ra ngoài gặp được một chú hàng xóm, chú ấy cho em lì xì, em không nhận chắc?”

Trần Dã nghĩ một lúc, dù sao cũng sẽ vứt hết cho chị cậu cho nên cậu cũng tuỳ ý.

Có điều, cậu cảm thấy chị cậu càng ngày càng thích giảng giải lí lẽ rồi.

Ngoài ra, loại hành vi này không phải là một loại hình thức khác để moi móc lì xì sao?

Nhưng cậu lười không muốn kì kèo với cô.

Lâm Khê lại cảm thấy, hầy, nuôi trẻ con thực sự phải khiến người ta bận tâm mà.

Thực sự là mọi nơi mọi vấn đề đều phải thâm nhập mà giáo dục, còn phải không được khiến cho trẻ con cảm thấy phản cảm, thật không dễ dàng gì mà.

Loading...