Chạm để tắt
Chạm để tắt

Muộn màng - 8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-08-26 19:48:18
Lượt xem: 3,942

Trước đây tôi đã nghĩ, dù sao Nhậm An An cũng là con gái, tôi và Trần Châu đã chia tay rồi, tôi không muốn dính dáng gì đến cặp đôi chó má này, buộc chặt bọn họ cạnh nhau mãi cũng tốt, cho nên tôi không tiết lộ việc của bọn họ.

Bây giờ, Nhậm An An đã tự mò đến để biến mình thành kẻ ngốc. Muốn hủy hoại danh tiếng và công việc của tôi, tôi không phải là thánh mẫu che chở cho cô ta.

Trần Châu đến sau khi nhận được cuộc gọi từ một đồng nghiệp, hắn nghe được vài dòng cuối cùng của bản ghi tôi đã phát: “Ung thư dạ dày không thành vấn đề. Đến lúc đó, tôi chỉ cần nói ra nước ngoài điều trị và khỏi bệnh. Vấn đề là trái tim của Trần Châu bây giờ đang hướng về Lâm Nguyệt, con ch.ó cái đó ...”

“Dễ xử lý thôi. Dù sao thì đồng nghiệp của Trần Châu cũng nghĩ cô là vợ của anh ta. Cô có thể đổ một ít nước bẩn lên người Lâm Nguyệt, khiến họ nghĩ rằng cô ta là kẻ thứ ba. Và cô ta là người khiến cô ly hôn với Trần Châu. Nói cô ta là tình nhân cũng không sai!”

“Ha ha, ý kiến này thật hay. Khi đó, mọi người sẽ biết rằng cô ta là tình nhân, tôi không muốn thấy khuôn mặt của cô ta ở thành phố Lâm nữa!”

Nhậm An An hét lên và lao tới giật lấy điện thoại của tôi.

Tôi bình tĩnh né tránh và gửi cho Phó Thanh Vũ một tin nhắn, nói với anh rằng tối nay tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt.

“Đây, điều ước của cô đã trở thành sự thật.”

“Bây giờ mọi người đã biết về nó, tôi sẽ rời đi.”

15

Tôi không quan tâm đến những chuyện sau đó.

Theo đồng nghiệp của tôi kể lại: Trần Châu và Nhậm An An đã đánh nhau ngay tại chỗ. Cả hai đã chửi bới nhau và tiết lộ rất nhiều tư liệu đen về nhau.

Hóa ra Nhậm An An không chỉ dụ dỗ Trần Châu mà còn có mối quan hệ không rõ ràng với nhiều chàng trai, bạn gái của một số “anh em tốt” của Trần Châu đã chia tay hắn vì Nhậm An An.

Nhậm An An buộc tội Trần Châu là một kẻ đê tiện, nếu hắn không biết, hắn đã không mập mờ với cô ta trong nhiều năm và cưới cô ta. Cô ta cũng nói rằng cô ta đã có con của Trần Châu trong bụng.

Quá nhiều ồn ào, ai đó đã quay video và đăng nó lên Weibo. Có rất nhiều lượt xem, và những người bạn xung quanh tôi còn đến hỏi tôi rằng đây có phải là Trần Châu và Nhậm An An không.

Sau sự việc này, danh tiếng của Trần Châu và Nhậm An An hoàn toàn bị hoen ố. Trong vài ngày, Trần Châu từ chức và biến mất.

Tôi nghe nói rằng khi Nhậm An An nhập viện, cô ta đã uống rất nhiều thuốc để tự cảm nhận, điều này thực sự gây ra các vấn đề về đường tiêu hóa. Chỉ có thể nói mọi chuyện đã thực sự như cô ta muốn.

Đêm.

Tôi đang nằm trên giường và lướt Weibo thì đột nhiên nhận được tin nhắn thêm WeChat từ một tài khoản không xác định

[Nguyệt Nguyệt, xin lỗi.]

[Nếu không có Nhậm An An... Chúng ta có thể lại quay về với nhau không?]

Tôi sững sờ trong giây lát, Phó Thanh Vũ bên cạnh không hài lòng vì tôi cứ quẹt điện thoại và phớt lờ anh, anh nhích đầu lại gần tôi như một chú cún con: “Nguyệt Nguyệt, em đang xem gì đó?”

Tôi không trả lời và xóa tin nhắn, nụ cười nhẹ: “Xem Weibo, luôn có một số người đánh mất rồi mới biết quý trọng.”

Phó Thanh Vũ đột nhiên lên tiếng trong căm hận: “Đúng vậy, giống như tên Trần Châu đó, không giống anh, anh chỉ trân trọng hiện tại, trân trọng từng khoảng khắc bên cạnh em, Nguyệt Nguyệt.”

TÔI:”……”

Người này học được ngôn ngữ trà xanh từ đâu thế này?

Trước khi tôi có thể lên tiếng, Phó Thanh Vũ đã ôm tôi vào lòng và đặt một nụ hôn lên trán tôi: “Nguyệt Nguyệt, anh yêu em rất nhiều.”

Tôi cong môi cười theo: “Em cũng yêu anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/muon-mang/8-end.html.]

Cuộc đời còn dài, tôi muốn sải bước về phía trước với cái đầu ngẩng cao.

Ngoại truyện: Phó Thanh Vũ

Tôi thích Lâm Nguyệt. từ rất lâu rồi, từ lúc tôi biết ý nghĩa của từ “thích”, tôi nhận ra rằng tôi thích Lâm Nguyệt.

Không phải tình yêu đến trong giông bão, mà là tình yêu nảy nở từ một mối quan hệ lâu dài.

Tôi thích khuôn mặt nghiêng của cô ấy khi cô ấy nghiêm túc giải quyết vấn đề, cử động nhỏ cắn đầu bút khi cô ấy lo lắng, sự tốt bụng của cô ấy khi giải cứu chú cún con bị thương và sự lạc quan của cô ấy rằng cô ấy sẽ không bao giờ bị đánh bại cho dù có chuyện gì xảy ra.

Cô ấy đã kể cho tôi nghe về những rắc rối ở nhà mình. Kể về sự bỏ bê của cha và sự đàn áp của mẹ.

Nhưng dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, cô ấy vẫn luôn ngoan cường như cây sậy, trưởng thành không lay chuyển.

Tôi bị sức sống của cô ấy thu hút, tôi muốn được như cô ấy, tôi không hiểu nổi có người lại nỡ làm tổn thương một cô gái tốt như Nguyệt Nguyệt.

Lúc đó, tôi nghĩ, mình phải làm việc chăm chỉ và phấn đấu để trưởng thành.

(--END--)

 

XUYÊN QUA MÀN ĐÊM [FULL]

Nguồn: Zhihu

Tác giả: 白神槎

Edit: Nhuquynh Le

Beta: Nhân Trí

----

Ngày có lịch chụp ảnh cưới, Tống Hoài bỏ lại tôi để đi cùng tiểu thanh mai của hắn.

Tôi quay người nhận lời đối thủ không đội trời chung của hắn, ép buộc anh ta phải tham gia chụp ảnh với tôi.

Sau đó, tôi đăng ảnh mình mặc váy cưới lên mạng xã hội, Tống Hoài gọi điện yêu cầu tôi phải xóa ngay:

“Anh còn chưa có ý định cưới em, em trơ trẽn ép buộc anh như vậy là có ý gì? Em mau nói cho rõ ràng đi, nói rằng đây không phải là ảnh chụp cùng với anh, anh không muốn Nhân Nhân phải đau lòng.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mỉa mai của đối thủ một mất một còn:

"Anh ở đó sủa ầm ĩ cái gì? Quầy rầy đến giấc ngủ của vợ tôi!"

Nghe nói Tống thiếu gia vốn kiêu ngạo không ai bì nổi bỗng nổi điên ngay tại chỗ. Hắn lái xe xuyên qua toàn bộ thành phố trong cơn mưa tầm tã, đợi ở nhà tôi cả một đêm, muốn tôi phải cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.

1

Ngày chụp ảnh cưới với Tống Hoài, chúng tôi vừa tạo dáng xong thì điện thoại di động của hắn vang lên:

“Anh Hoài.”

Trong điện thoại truyền ra một giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt. Vừa nghe tôi đã nhận ra đó là Tô Nhân, tiểu thanh mai của Tống Hoài.

"Có chuyện gì vậy Nhân?"

“Em thấy trong người khó chịu, anh có thể cùng em đi đến bệnh viện được không?”

“Anh sẽ qua đó ngay, em tạm thời nằm nghỉ ngơi trước đi.”

Cúp điện thoại, vẻ mặt Tống Hoài đầy lo lắng nói: "Anh chạy về trước một chút nhé, Nhân Nhân đang cảm thấy không được khỏe.”

Tôi bất lực thở dài. Tôi đã chuẩn bị cho buổi chụp ảnh này từ rất lâu. Tôi xem dự báo thời tiết, đặt lịch hẹn với nhóm nhiếp ảnh gia mình thích, còn chuẩn bị sẵn sàng mấy bộ váy cưới. Các nhân viên đã chuẩn bị sắp xếp, bài trí bố cục từ sáu giờ sáng, tôi còn dậy rất sớm để kịp trang điểm.

Tôi đã tính toán, sắp xếp hết thảy mọi thứ, nhưng lại không tính đến Tô Nhân.

"Tất cả mọi người phải bận rộn chuẩn bị lâu như vậy rồi, để cho người nhà cô ấy đưa cô ấy đi bệnh viện không được sao?"

Huống hồ, Tô Nhân căn bản cũng không phải có chuyện gì to tát, đây chỉ là thủ đoạn cô ta dây dưa với Tống Hoài để chọc tức tôi mà thôi. Chỉ có Tống Hoài, mỗi lần như vậy đều tin là thật.

“Lâm Thính Vãn!”

Tống Hoài đen mặt, gào lên cắt ngang lời tôi.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Nhân Nhân đang không được khỏe nhưng em lại chỉ biết lo đến ảnh cưới. Bây giờ anh mới nhận ra, sao em lại có thể m.á.u lạnh ích kỷ như vậy chứ?"

Nói xong, hắn xoay người, nghênh ngang lái xe rời đi, để lại tôi đứng đó ngơ ngác cùng các nhân viên nhìn nhau.

Tôi nhìn bụi bay lên phía sau xe, trong lòng cảm thấy lạnh buốt.

“Cô Lâm, bây giờ phải làm thế nào?”

Chú rể tương lai đã chạy rồi, buổi chụp hình khẳng định là không thể tiếp tục được nữa.

“Liệu giám đốc Tống có quay lại không? Hay là chúng ta cùng chờ thêm một chút.”

Nhưng tôi biết, hôm nay hắn không có khả năng sẽ quay lại. Mỗi lần Tô Nhân gọi hắn đi, hắn sẽ đều ở bên cô ta cả ngày.

So với cô ta, tôi luôn luôn là người bị bỏ rơi ở lại phía sau. Đột nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi quá, trò chơi này, thật sự tôi chơi quá chán rồi.

---------

Đọc full tại Monkeyd

Loading...