Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn làm mẹ thiên hạ - 3

Cập nhật lúc: 2024-08-28 12:30:30
Lượt xem: 1,442

3

 

Tôi đã trang trí lại căn phòng của mình, sang trọng hơn bao giờ hết và thay đổi phong cách.

 

Lâm Nguyệt một lần nữa chuyển đến phòng khách nhỏ mà cô ta từng ở.

 

Ở thành phố hạng A tấc đất tấc vàng này, cô ta không cần trả tiền thuê nhà đã có thể ở phòng này là nhà họ Mục tôi đã đối xử với cô ta lắm rồi.

 

Nhưng tôi không ngờ, sau khi tôi về nhà, tật xấu thích sai khiến người khác của cô ta vẫn không hạn chế.

 

Buổi sáng, tôi sốt ruột đến công ty của cha, nhưng không tìm được tài xế trong nhà. Bảo mẫu nói cho tôi biết: "Mỗi ngày Lâm Nguyệt đều sai tài xế nhà cô chủ đưa đến trường, hơn nữa mỗi ngày đều nhất định phải là chiếc xe đắt nhất trong ga-ra, còn đặc biệt dặn dò, xe nhất định phải đỗ ở cổng trường học."

 

Tôi tức giận bật cười. Người không biết, chắc sẽ tưởng rằng cô ta không phải học sinh nhà tôi tài trợ, mà là nhà tôi thiên kim đại tiểu thư nào đó.

 

Tôi gọi điện thoại cho tài xế, đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ anh đang ở đâu?"

 

Tài xế nhìn thoáng qua Lâm Nguyệt: "Cô chủ, tôi đang đưa Lâm Nguyệt đến trường học.”

 

Tôi: "Anh có một phút để thả cô ta xuống và quay lại đón tôi. Anh phải nhớ ai đã trả lương cho anh."

 

Tôi nghe thấy Lâm Nguyệt ở đầu dây bên kia thét chói tai: "Em ngồi lên xe trước, dựa vào cái gì người phải xuống xe là em?”

 

Tài xế rất bất đắc dĩ: "Vốn dĩ chuyện đưa cô đến trường đã không nằm trong phạm vi công việc của tôi, hiện tại cô chủ muốn dùng xe, mời cô xuống.”

 

Ngay trên con đường nhất định phải đi qua đến trường, Lâm Nguyệt bị tài xế đuổi xuống trước mắt bao người.

 

Một giờ sau, tôi trang điểm tinh tế, đúng giờ đến công ty của cha tôi.

 

Cha tôi nhìn thấy tôi, vui mừng khôn xiết: "Cuối cùng con cũng về nước rồi, cha đã sớm nói với con không cần ra nước ngoài học đại học, sản nghiệp lớn như nhà chúng ta đang chờ con thừa kế mà."

 

Tôi bất đắc dĩ nở nụ cười: "Sao cha lại nói như vậy, người trẻ tuổi chỉ nghĩ đến vui chơi, cha biết mà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/muon-lam-me-thien-ha-rxmf/3.html.]

Cha tôi gật đầu: "Nói cũng phải, sau này hãy bình tĩnh lại, ở nhà làm việc đi, cha còn hy vọng con mau thừa kế gia sản để cha về hưu sớm một chút."

 

Tôi ngắt lời ông ấy: "Chuyện về hưu của cha bỏ qua một bên đi, trước tiên hãy nói xem sao cha tài trợ nhiều học sinh như vậy, mà lại chỉ để Lâm Nguyệt ở nhà mình."

 

Cha tôi thở dài: "Cha và cha Lâm Nguyệt là bạn học đại học, lúc con bé học trung học cha nó bất ngờ qua đời ở công trường, mẹ nó muốn nó bỏ học để lấy chồng, cha không đành lòng, nên mới đón nó về nhà, để nó có điều kiện học tập thật tốt.”

 

Tôi không nói gì thêm.

 

Cha tôi nghe nói Lâm Nguyệt dùng phòng tôi, ông cười nói với tôi: "Niếp Niếp nhà chúng ta vẫn là quan trọng nhất, nếu như con thật sự không muốn nhìn nó, cha có thể ngừng giúp đỡ nó bất cứ lúc nào.”

 

Tôi nói: "Nếu cha con bé đó là bạn của cha, vậy thì cho nó thêm một cơ hội cũng không phải là không thể.”

 

Tôi vốn tưởng rằng có bài học hôm nay, cô ta sẽ biết thu mình. Kết quả tôi vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Lâm Nguyệt cầm một dụng cụ lóe sáng chỉa về phía tôi.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Cô ta siết eo, vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi: "Mục Dao, tiếng mở cửa của chị vượt quá mười lăm decibel, dựa theo quy tắc, phải nộp ba trăm tiền phạt."

 

4

 

Cô ta lộ ra vẻ trách cứ: "Rõ ràng em đã nói là em sắp thi đại học rồi, thính giác của em tương đối nhạy cảm, một chút động tĩnh sẽ khiến em phân tâm, vì sao chị vẫn  còn cố ý làm như vậy?”

 

Tôi nghi ngờ đầu óc Lâm Nguyệt thật sự có vấn đề.

 

Nếu như tôi nhớ không lầm, phòng của cô ta ở lầu ba, cho dù tôi mở cửa ở lầu một phát âm thanh lớn cỡ nào, cô ta cũng không thể nghe được mới đúng.

 

Thẩm Nam, cô bé được cha tôi thuê tới nhà tôi làm bánh ngọt nhịn không được: "Lâm Nguyệt, cô không sao đấy chứ, sao cô chủ lại nhường nhịn cô? Hơn nữa tôi ở phòng bếp làm bánh ngọt hơn nửa ngày, cô đều xem phim ở phòng chiếu phim lầu một, cũng không thấy cô học hành gì, sao cô chủ vừa trở về, cô đã ồn ào muốn học, cô cố ý chứ gì.”

 

Lâm Nguyệt nghe vậy, cầm lấy điện thoại di động lật ra video nói: "Cô không nói lời nào tôi thiếu chút nữa dã quên, lúc cô vừa tới tôi đã nói với cô, muốn cô làm tóc cho tôi trước khi đi học, sáng nay sáu giờ rưỡi cô mới xuất hiện ở phòng tôi, phạt ba trăm; ngày hôm qua mười hai giờ, cô ở phòng bếp chơi điện thoại di động, ảnh hưởng đến tốc độ mạng của tôi, phạt ba trăm, tổng cộng là sáu trăm, tôi giảm giá cho cô, cô chuyển wechat cho tôi năm trăm là được."

 

Thẩm Nam thiếu chút nữa bị tức ra nước mắt: "Lúc nghỉ ngơi tôi trả lời tin nhắn cho người nhà, mẹ tôi bị bệnh nằm viện, khi đó bà vừa mới phẫu thuật xong, tôi lo lắng bà cho nên cố ý hỏi thăm tình hình, cái này cũng không thể sao?”

 

Tiền lương của cô gái này là do nhà họ Mục trả, mỗi ngày đều phải hầu hạ cô nàng học sinh được tài trợ này không nói, không đạt được yêu cầu của cô ta còn phải bị phạt tiền.

 

Nghe nói chỉ cần Lâm Nguyệt khóc lóc om sòm trước mặt cha tôi, cha tôi cũng chỉ có thể nhân nhượng cô ta cho nên Thẩm Nam căn bản không dám đắc tội với cô ta.

Loading...