Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Nghìn Lẻ Một Cách Từ Hôn - Phần 14

Cập nhật lúc: 2024-09-28 07:57:17
Lượt xem: 449

Ta suýt nữa bị hắn đẩy ngã, ôm lấy hắn, có thể cảm nhận được hắn đã chịu nhiều khổ cực trong thời gian qua, cả người gầy đi rất nhiều.

Tay ta vừa ôm lấy eo hắn, hắn lập tức rên lên một tiếng.

Vì cuối cùng đã tìm thấy hắn, ta không để ý đến chi tiết này. Đến khi đưa hắn về quán trọ tắm rửa ta mới phát hiện ra, trên người hắn có mấy vết thương lớn nhỏ.

Nhìn vết d.a.o đã kết vảy trên lưng hắn, ta vô thức bóp chặt mép thùng gỗ.

Có lẽ là khí sát của ta quá rõ ràng, hắn quay đầu lại nắm lấy tay ta: "Nhược Tuyết, không đau nữa đâu."

Ta hỏi: "Ai làm vậy?"

Hắn lắc đầu: "Quên rồi."

"Thị vệ của ngươi đâu?"

"Quên rồi."

"Có gì là ngươi chưa quên không?"

"Nàng là hôn thê của ta."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

". . . Chi bằng cũng quên luôn đi."

". . ."

Trên đường về kinh, Yến Phong Niên cảm thấy không an toàn nên suốt quãng đường đều bám dính lấy ta.

Nhưng ta nghi ngờ hắn chỉ đơn thuần là muốn "ăn đậu hũ" của ta thôi.

Như lúc này đây.

Trong xe ngựa rộng rãi, ngồi bảy tám người cũng không thành vấn đề, nhưng hắn nhất định cứ phải ngồi sát bên cạnh ta, lại còn phải nắm tay ta nữa chứ.

Quản gia vén rèm lên, mang trà nước vào thì thấy hắn đang dính lấy ta.

Thậm chí còn cố tình để lộ vết thương trên cánh tay, khiến ta xót xa, không nỡ đẩy hắn ra.

Quản gia lại châm chọc Yến Phong Niên: "Điện hạ, ngài thật giỏi trong mấy kịch bản hỏa táng tràng."

Giọng điệu hả hê, như thể mấy ngày trước, vì không có tin tức gì của Yến Phong Niên mà khóc sướt mướt mỗi ngày không phải là ông ấy vậy.

Yến Phong Niên trừng mắt nhìn ông ấy: "Ngươi rảnh rỗi lắm sao?"

Quản gia: "Vẫn đủ thời gian để xem một màn kịch vui."

Ta: ". . ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mot-nghin-le-mot-cach-tu-hon/phan-14.html.]

Ta liếc nhìn quản gia, rồi lại nhìn Yến Phong Niên, chung quy cứ cảm thấy hai người này có điểm gì đó không ổn.

Cho đến khi ta trở về kinh thành, nữ nhi của Vũ Bá Hầu lại tìm đến Yến Phong Niên, ta mới hiểu ra chỗ nào không ổn.

17

Hôm đó, chính là ngày Khâm Thiên các tính toán lại ngày cưới của ta và Yến Phong Niên.

Cái mỏ quạ đen của ta đã thành hiện thực.

Bọn ta đã thật sự bỏ lỡ ngày cưới rồi.

Ta và Quốc sư của Khâm Thiên các tạm coi như là một nửa người quen, năm xưa khi ta đánh người, vô tình đã làm ông ấy bị thương.

Ta nói: "Quốc sư đại nhân, tính toán sang kiếp sau đi, ta sẽ biếu năm trăm lượng bạc."

Quốc sư mỉm cười: "Tiêu Tướng quân, nếu có thể, bản tọa muốn đưa hai người vào động phòng ngay bây giờ, đừng ra ngoài quậy phá bọn ta nữa."

Nói xong, Quốc sư quay đầu nhìn vào phòng trong: "Thái tử điện hạ, Tiêu Tướng quân đang hối lộ."

Ta: ". . ."

Ta thật sự muốn cảm ơn.

Không ngờ Yến Phong Niên cũng đến Khâm Thiên các, mục đích thậm chí còn giống ta, đến để hối lộ. Nhưng mục đích hối lộ của hắn là để Quốc sư tính toán ngày cưới sớm hơn, càng sớm càng tốt.

Cuối cùng, sau một hồi tính toán lung tung, Quốc sư nói: "Mồng chín tháng sau."

Chẳng phải là mười ngày nữa sao?

Thật khó để ta không nghi ngờ Quốc sư đang trả thù vì năm xưa ta đã đánh ông ấy.

Ta và Yến Phong Niên vừa ra khỏi Khâm Thiên các, vừa hay gặp phải nữ nhỉ của Vũ Bá Hầu.

Mấy năm không thấy nàng ta xuất hiện nữa.

Suýt nữa thì không nhận ra nàng ta.

Nàng ta vấp ngã chính xác vào lòng Yến Phong Niên.

Yến Phong Niên đẩy nàng ta ra, nói: "Sao thế, hơn ba năm trước bị phạt năm trăm lượng bạc là ít quá à? Vẫn chưa nhớ kỹ bài học đó sao?"

Nàng ta: ". . ."

Ta thấy trong mắt nàng ta lóe lên một tia hoảng sợ, rồi vội vàng quỳ xuống xin lỗi: "Điện hạ, xin lỗi, thần nữ chỉ là vô ý trượt chân."

Yến Phong Niên nhìn nàng ta với ánh mắt khó hiểu: "Chỉ là vô ý trượt chân, hay là cha ngươi bảo ngươi đến xác nhận xem cô có thật sự mất trí nhớ không? Bằng chứng về việc cha ngươi tham ô trong tay cô có thật sự bị mất không?"

Loading...