Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỘT NGÀY, THIÊN KIM THẬT TÌM ĐẾN CỬA - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-25 18:07:14
Lượt xem: 716

4.

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, kết quả xét nghiệm ADN cũng đã có.

Không ngoài dự đoán, Thẩm Minh Châu chính là con gái ruột của nhà họ Thẩm.

Ngay lúc nhìn thấy kết quả xét nghiệm, Thẩm Minh Châu liếc nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích đầu tiên, sau đó mới ôm lấy mẹ Thẩm khóc nức nở.

Ba Thẩm đứng bên cạnh không nói lời nào, chỉ châm một điếu thuốc.

Tôi bước đến chỗ ông ấy, mở lời: “Ba, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Ba Thẩm vô thức dập tắt điếu thuốc trong tay.

Ông liếc nhìn mẹ Thẩm và Thẩm Minh Châu đang khóc lóc thảm thiết, sau đó nói: “Vào phòng làm việc đi.” 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tôi gật đầu, cùng ba Thẩm bước vào.

Từng căn phòng của nhà họ Thẩm đều cách âm rất tốt.

Vừa bước vào, tiếng khóc bên ngoài lập tức biến mất hoàn toàn.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Ba, giờ kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi, con định hôm nay sẽ chuyển về nhà họ Khương.”

Ba Thẩm hơi ngạc nhiên: “Miên Miên, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Nhà họ Thẩm không thiếu tiền, có thêm một đứa con gái cũng chẳng sao cả.”

Trong nguyên tác, khi Thẩm Miên dọn đi, ba Thẩm cũng níu kéo như vậy.

Người ta thường nói công sinh không bằng công dưỡng, tình cảm gắn bó suốt mười mấy năm qua đâu thể chỉ vì một tờ giấy xét nghiệm mà cắt đứt được.

Tôi mỉm cười: “Ba, từ lúc con biết mình không phải là con ruột của ba mẹ, con đã suy nghĩ kỹ rồi.”

“Nếu con ở lại, Minh Châu chắc chắn sẽ không vui, rồi con và cậu ấy sẽ khó tránh khỏi va chạm, nếu ba mẹ có thiên vị, người còn lại sẽ cảm thấy tủi thân.”

Thực ra tôi cũng khá thông cảm cho Thẩm Minh Châu.

Bị cướp mất 18 năm giàu sang, cô ta có oán hận là điều hoàn toàn bình thường.

Nhưng trong chuyện này, cả Thẩm Miên và cô ta đều là người vô tội.

Ba mẹ ruột của Thẩm Miên cũng không đối xử tệ với Thẩm Minh Châu, kiếp trước có một cuộc sống khổ sở hoàn toàn là do bản thân cô ta cả.

Cô ta không nên đổ hết lỗi lên đầu Thẩm Miên.

Tôi tiếp tục nói: “Hơn nữa, ba mẹ ruột của con chỉ có mỗi mình con là con gái, nếu con ở lại nhà họ Thẩm, vậy họ sẽ ra sao?”

Đây là trách nhiệm mà Thẩm Miên phải gánh vác.

Vì tôi hiện đang dùng thân phận của cô ấy, nên cũng phải thay thế gánh lấy trách nhiệm này.

Ba Thẩm im lặng rất lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Miên Miên, con đã lớn rồi, suy nghĩ mọi chuyện cũng thấu đáo hơn nhiều.”

Tôi thản nhiên: “Con dù sớm hay muộn đều phải trưởng thành thôi.”

Ba Thẩm lộ vẻ áy náy, ông lấy từ ngăn kéo ra một quyển sổ đỏ.

“Cái này vốn là món quà mà ba mẹ chuẩn bị tặng con sau khi thi đỗ đại học, con hãy mang về nhà họ Khương luôn đi.”

 

Tôi lắc đầu, không nhận lấy: “Ba, con chỉ mang theo những bộ quần áo mà ba mẹ đã mua cho con trước đây và một vài đồ cá nhân là đủ rồi, những thứ khác không cần đâu.” 

Trong nguyên tác, vì căn nhà trong sổ đỏ này mà Thẩm Minh Châu còn gây sự với nhà họ Khương một lần.

“Nghe lời ba đi.” Ba Thẩm kiên quyết nhét sổ đỏ vào tay tôi, “Ba đã nuôi con suốt mười tám năm qua, con chính là con gái của ba, điều này dù con có về nhà họ Khương đi nữa cũng không thay đổi.”

 

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không nhận.

Tôi sợ rằng nếu nhận căn nhà này, tới khi Thẩm Minh Châu giở trò, sẽ không thể đường hoàng mà đáp trả.

Lý lẽ “có làm thì mới có ăn” tôi vẫn hiểu rất rõ.

5.

Ngày công bố điểm thi đại học, ba mẹ ruột còn hồi hộp hơn cả tôi.

Nhưng tôi nghĩ mình đã thi khá ổn.

Kiếp trước tôi đã tốt nghiệp đại học rồi, nhưng sau khi nhận ra mình xuyên sách, vẫn luôn chăm chỉ làm bài.

Tôi đã luyện hầu hết các đề thi đại học qua các năm ở thế giới này, và điểm số mỗi lần đều cao hơn lần trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mot-ngay-thien-kim-that-tim-den-cua/chuong-2.html.]

Vì vậy, dù không thể làm thủ khoa thành phố, nhưng đỗ đại học chắc chắn không thành vấn đề.

Tuy nhiên chưa kịp kiểm tra điểm, ba Thẩm đã gọi điện cho tôi.

Ba Thẩm phấn khích nói: “Miên Miên, giáo viên trường con vừa gọi điện về nhà, điểm thi đại học của con có rồi, 698 điểm, là thủ khoa khối xã hội của thành phố chúng ta!”

Tôi chợt nhớ ra rằng số điện thoại liên lạc với trường vẫn là số điện thoại của nhà họ Thẩm.

“698?” Tôi ngạc nhiên, số điểm này còn cao hơn dự tính của tôi một chút.

Vì đây là thành phố trực thuộc trung ương, nên thủ khoa thành phố cũng tương đương với thủ khoa tỉnh(*).

(*) Ở Trung Quốc, 1 tỉnh có thể có nhiều thành phố, cấp tỉnh lớn hơn cấp thành phố.

(**) Ở Trung Quốc, 750 là điểm thi đại học tối đa, tương ứng với 7 môn học khác nhau.

“Đúng vậy, 698, nghe nói bạn đứng thứ hai chỉ thua con một điểm, Miên Miên của chúng ta thật giỏi.” Ba Thẩm khen ngợi.

Tôi thử dò hỏi: “Bạn đứng thứ hai có phải tên là Nguyễn Đường không ạ?”

Nguyễn Đường là nữ chính trong cuốn sách này, cũng là thủ khoa khối xã hội của thành phố theo cốt truyện.

Ba Thẩm nói: “Cái đó ba không biết, ba không hỏi giáo viên, nếu con muốn biết ba có thể gọi hỏi lại.”

Tôi vội vàng nói: “Không cần đâu, con không tò mò.”

Để đảm bảo an toàn, tôi không muốn tiếp xúc với nữ chính trong sách, tránh bị ảnh hưởng bởi hào quang của cô ta.

Ba Thẩm lại nói: “Vừa nãy giáo viên của trường Thanh Bắc (Thanh Hoa, Bắc Đại) cũng gọi điện đến nhà, ba đã cho họ địa chỉ hiện tại của con, chắc lát nữa họ sẽ đến tìm đấy.”

Thực ra tôi cũng không bất ngờ mấy.

Dù gì cũng là thủ khoa thành phố, các giáo viên tuyển sinh từ những trường đại học danh tiếng chắc chắn sẽ tìm mọi cách để chiêu mộ.

Tôi nói lời cảm ơn, rồi bỗng nhìn thấy mẹ ruột vẻ mặt đầy mong chờ, nên hỏi tiếp: “Minh Châu đã có kết quả thi chưa ạ?”

6.

203 điểm, đó là điểm thi đại học của Thẩm Minh Châu.

Thậm chí còn thấp hơn nhiều so với trong nguyên tác.

Ba mẹ tôi nghe xong, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Phải biết rằng, trước khi rời khỏi nhà họ Khương, lần thi thử cuối cùng của Thẩm Minh Châu là hơn 600 điểm, cao hơn nhiều so với điểm chuẩn đại học hạng nhất.

“Thành tích của đứa trẻ này không phải như thế, sao chỉ thi được từng này điểm?” Sau một hồi lâu, mẹ vẫn không dám tin rằng đây thực sự là điểm của Thẩm Minh Châu.

Dù gì với nền tảng của cô ta, dù có nhắm mắt đoán bừa cũng không thể chỉ được từng đó điểm.

Ba tôi bình thản nói: “Chắc là về với ba mẹ ruột, vui mừng quá nên hóa ngốc rồi.”

Nghe vậy, mẹ tôi lộ rõ vẻ thất vọng.

Bà thở dài: “Đến tôi còn chẳng biết Miên Miên bị trao nhầm với con nhà họ Thẩm, cũng không biết Minh Châu đã nghe được chuyện đó như thế nào.”

“Với lại, trước khi đến nhà họ Thẩm, cũng không báo trước cho chúng ta một tiếng...”

Ba tôi cười nhạt, nói: “Chúng ta mua cho nó nhiều quần áo đẹp vậy mà nó không mặc, lại mặc cái áo cũ chẳng biết lấy từ đâu ra…”

Sau khi trọng sinh, Thẩm Minh Châu chỉ lo quay về nhà họ Thẩm, chẳng hề nghĩ đến ba mẹ nuôi đã chăm sốc cô ta suốt mười mấy năm.

Dù ba mẹ tôi không nói ra, nhưng rõ ràng trong lòng họ vô cùng thất vọng.

Tôi nhìn sắc mặt của hai người, cố ý nói: “Ba, mẹ, chẳng phải ba Thẩm nói giáo viên tuyển sinh đại học sắp đến nhà mình sao, chúng ta có cần dọn dẹp nhà cửa một chút không?”

Mẹ tôi vỗ trán, “Ôi, suýt nữa thì quên mất chuyện này.”

Ba tôi đứng dậy, nói: “Ba đi rửa chút hoa quả.”

Mẹ nghiêng người nhìn tôi, hỏi: “Miên Miên, chúng ta không cần nghe giáo viên tuyển sinh nói dông dài, con đã nghĩ ra muốn đăng ký trường nào chưa?”

Tôi không do dự đáp: “Con sẽ đăng ký vào trường đại học địa phương, gần nhà một chút cũng tốt, dù gì cũng không kém Thanh Bắc là bao.”

Trong nguyên tác, nữ chính Nguyễn Đường đã đăng ký vào trường Thanh Bắc.

Nhưng dù điểm hiện tại của cô ấy có cao hơn trong sách một chút, vẫn không đủ đạt thủ khoa thành phố.

Tôi lo rằng các tình tiết sau này sẽ thay đổi theo, nên tốt nhất là ở lại thành phố này.

Dù đã xuyên sách, nhưng những điều huyền bí như hào quang nữ chính, tôi không thể không tin.

 

Loading...