Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Món nợ cũ và quỷ đòi nợ - Chương 8 - Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-09-24 13:00:25
Lượt xem: 171

Tin tức Diệp Phong gi.ế.t mẹ, ngay khi Giang Hoài giúp tôi báo cảnh sát không bao lâu, Cố Nhất Minh đã nói cho tôi biết. 

Ở bên cảnh sát đã phát lệnh điều tra, cũng đang đi đến chỗ tôi. 

Mẹ chồng giống chị dâu, ch.ế.t trên giường. Giống búp bê m.á.u, bị chặt tứ chi.

Cảnh sát đến trước một bước, âm thầm bao vây xung quanh nhà tôi, chờ Diệp Phong đem theo cặp song sinh đến.       

Nhưng cho đến bây giờ, cảnh sát cũng chỉ cho rằng, nhà họ Diệp có bệnh tâm thần di truyền, Diệp Phong bị điên giống như Diệp Đình, có nhân cách chống lại xã hội. 

Tôi muốn cùng bọn họ nói về quỷ đòi nợ, muốn nói về cặp song sinh. Nhưng Giang Hoài liếc nhìn, giơ lên chứng nhận luật sư cho tôi xem. Bây giờ anh ấy thay tôi cùng cảnh sát nói chuyện, vì vậy cảnh sát tưởng anh ấy bảo tôi không được nói linh tinh. 

Thật ra tôi hiểu, anh ấy kế thừa bà Giang, rồi lại trở thành luật sư. Tôi nói với cảnh sát về quỷ đòi nợ, sẽ có người tin sao?      

Nói cặp song sinh có vấn đề, người nào sẽ nghi ngờ hai đứa trẻ ba tuổi đáng yêu?

Kẻ gi.ế.t người, là Diệp Đình, Diệp Phong, bọn trẻ chỉ là con tin, người bị hại. 

Khi Diệp Phong đến, cũng không quá muộn, rạng sáng hơn hai giờ.

Anh ta lái xe, mặc bộ đồ áo khoác màu đen, đến thẳng dưới lầu nhà tôi. Có lẽ cảm giác được cái gì, anh ta không xuống xe, cửa sổ xe cũng không mở, vì vậy chúng tôi không nhìn thấy cặp song sinh.

Anh ta gọi điện thoại cho tôi: “Tần Xuân, anh ở dưới lầu nhà em, em xuống, chúng ta cùng đi. Chúng ta sẽ mang Linh Hề, Linh Quân, tìm một nơi trú ẩn, cùng sống với nhau được không?” 

Điện thoại di động của tôi bị cảnh sát cầm, mở loa ngoài. Cảnh sát bảo tôi kiểm tra cặp song sinh có an toàn, tôi chỉ cảm thấy châm chọc. Nhưng cũng chỉ nói khẽ: “Linh Hề Linh Quân cũng ở đây sao?” 

Từ cửa sổ phòng tôi có thể nhìn thấy xe Diệp Phong. Nhưng anh ta không mở cửa sổ, không nhìn thấy được bên trong có người hay không. 

Diệp Phong hít vào một hơi, muốn nói cái gì, tôi chợt nghe thấy thanh âm vui vẻ của cặp song sinh: “Mẹ, bọn con ở trong xe. Mẹ mau xuống đây đi, cha mang chúng ta đi chơi.” 

Nghe thấy cặp song sinh không có việc gì, cảnh sát bảo tôi nghĩ biện pháp cho Diệp Phong xuống xe, như vậy bọn họ mới khống chế được Diệp Phong, cứu cặp song sinh. 

Tôi nghe bên kia điện thoại, cặp song sinh vui vẻ kêu “Mẹ”. Nghĩ đến cặp song sinh quỷ dị cười, cùng với Giang Hoài từng nói qua, bọn chúng muốn cả nhà tôi đền mạng, sờ tay chạm đến bụng dưới, âm thầm quyết định. 

Trong đầu hiện lên hình ảnh Diệp Đình quỳ lạy cặp song sinh, cùng với Diệp Phong gọi điện hỏi tôi video giám sát có thật hay không. Lập tức nói khẽ: “Diệp Phong, em mang thai, anh cũng biết, em còn phải chuẩn bị đồ, anh lên trên này giúp em cầm được không?” 

Cảnh sát bảo tôi nói tiếp, muốn tôi nghĩ cách cảm hóa Diệp Phong. Thế nhưng lúc này cặp song sinh mắt hứng, khanh khách cười nói: “Mẹ ơi, không phải đã có chúng con sao.” 

Tôi giả vờ không nghe thấy, chỉ nói với Diệp Phong: “Diệp Phong, chúng ta đã có con của mình rồi. Là dòng m.á.u của anh, sau khi sinh ra, cho dù là hình dáng, hay tính tình đều giống anh, đây là con của anh.” 

Đầu bên kia điện thoại, Diệp Phong thở hổn hển: “Con của tôi, Tần Xuân, con của tôi…”     

“Không được sinh!” Diệp Linh Hề đột nhiên thét chói tai, hét lớn: “Không được sinh đứa bé kia, chỉ có thể làm mẹ của chúng con!”        

Sau đó hét to với Diệp Phong: “Cha không được để mẹ sinh, không được sinh!”   

Tình huống này có chút không hợp lắm, cảnh sát liếc tôi, ý bảo tôi nên dụ Diệp Phong xuống xe trước. Tôi che lấy bụng dưới, hạ thấp giọng nói: “Linh Hề, không phải con muốn tôi làm mẹ của con sao? Vậy con để chú xuống xe giúp tôi xách hành lý được không? Tôi sẽ mua búp bê cho con, mua gà rán cho con được không?” 

“Không muốn!” Diệp Linh Quân đột nhiên hét một tiếng, ở đầu bên kia điện thoại kêu to. Kèm theo tiếng thét chói tai của Diệp Linh Hề, cùng âm thanh cái gì đó vỡ vụn.     

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mon-no-cu-va-quy-doi-no/chuong-8-hoan.html.]

Cảnh sát sửng sốt một chút, vội vàng kêu, rồi toàn bộ liền xông ra ngoài.

Tôi ngồi trên ghế, nghe tiếng hét của Diệp Linh Hề từ trong điện thoại cùng ngoài cửa sổ truyền đến, sau lưng lạnh lẽo, giống như có con rắn chậm rãi quấn lấy tôi. Run rẩy đưa ngón tay muốn tắt điện thoại di động, nhưng đưa tay, lại phát hiện tay không nhúc nhích được. 

Chu Ngọc ngồi bên cạnh thò tay giúp tôi tắt điện thoại, nhẹ nhàng ôm tôi: “Không sao, cậu không sai. Không sao!” 

Giang Hoài trầm mắt nhìn tôi, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mang theo kinh ngạc cùng sợ hãi. Không biết qua bao lâu, phía dưới vang lên tiếng súng, cùng tiếng cửa sổ xe vỡ tan, sau đó là còi cảnh sát vang vọng bốn phía. 

Tôi nằm ở trong n.g.ự.c Chu Ngọc, hít vào từng ngụm không khí. Không biết qua bao lâu, cảnh sát cầm điện thoại của tôi, ghi chép khẩu cung. Tôi liếc Giang Hoài, che bụng dưới, sau đó ngã xuống.

Giang Hoài là luật sư của tôi, chuyện này, từ đầu đến cuối anh ta đều biết rõ, hơn nữa anh ấy biết nói khẩu cung như thế nào mới là tốt nhất.

Khi tôi phát hiện Diệp Phong gi.ế.t mẹ, báo cảnh sát. Khi tôi biết rõ Diệp Phong mang theo cặp song sinh, trở về tìm tôi, cũng chủ động báo cảnh sát. 

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là người bị hại.       

Chẳng qua tôi chỉ muốn cảm hóa anh ta, nói cho anh ta biết, tôi mang thai. Nhưng lại không biết tại sao lại kích thích cặp song sinh và Diệp Phong, khiến anh ta gi.ế.t cặp song sinh. Nhưng tôi biết rõ, khi tôi nhắc đến búp bê, Diệp Phong chắc chắn thấy được con búp bê bị chặt tứ chi ở trên giường. Anh ta đã nghi ngờ cặp song sinh rồi, anh ta cũng vì muốn bảo vệ cặp song sinh mà gi.ế.t hai người, vì con của mình, kích phát muốn bảo vệ, sẽ gi.ế.t bọn chúng. 

Chỉ khi cặp song sinh ch.ế.t, tôi mới có thể chân chính sống yên ổn. Diệp Phong đã gi.ế.t hai người, cho dù anh ta tự thú, cũng phải ở trong tù cả đời. Từ nhỏ anh ta đã ăn ngon mặc đẹp, quen sống an nhàn, để anh ta ở trong tù cả đời, còn không bằng ch.ế.t đi!

Kết thúc như vậy, đối với mọi người đều tốt đẹp! 

Bởi vì tôi mang thai, nên ở bệnh viện một tuần. Bản án đã khép lại, bệnh tâm thần di truyền gi.ế.t người của nhà họ Diệp, là kết luận của vụ án.

Lần nữa nhìn lại Diệp Phong, là ở nhà tang lễ. Trên mặt anh ấy trúng đạn, có một lỗ m.á.u, cho dù hóa trang cũng che không được. Nhưng đối với những người khác trong nhà họ Diệp, bộ dáng lúc ch.ế.t của anh ta đã tốt hơn nhiều rồi. Thi thể của cha mẹ chồng, anh trai, chị dâu, cặp song sinh đều phải khâu lại đấy. 

Bọn họ đều giống nhau bị phanh xác, rồi cố gắng khâu lại như búp bê, nằm ở trong mấy quan tài. 

Video mẹ chồng gửi, tôi không có ý định gửi cho cảnh sát, nhưng Giang Hoài nói cảnh sát đã lấy được điện thoại của mẹ chồng, bọn họ cũng có video. Nhưng khi cảnh sát xem xong, vì thời đó quá lâu, không có chứng cứ. Trong video mẹ chồng cũng không có chỉ danh tính của ai, vì vậy điều tra không được cái gì, cuối cùng cũng bỏ qua.

Tôi hỏa táng tất cả người nhà họ Diệp, mua cùng một nghĩa địa công cộng, chôn cạnh nhau. Người nhà họ Diệp tuy rằng ch.ế.t hết, nhưng vẫn còn thân thích ở quê. Tôi vì kế thừa di sản của cha mẹ chồng, không thể bỏ thai trong bụng. 

Cặp song sinh ch.ế.t rồi, người nhà họ Diệp cũng ch.ế.t hết, món nợ quỷ chắc không còn. Sau khi kiểm kê di sản của cha mẹ chồng, tôi nghĩ chắc không có việc gì. Nhưng trong lòng vẫn nhớ đến cặp song sinh nói sẽ khiến tôi trở thành mẹ, vì vậy mỗi lần kiểm tra thai sản, tôi đều cùng bệnh viện xác nhận, có phải chỉ một phôi thai. 

Sợ bác sĩ không đáng tin, còn nhờ Chu Ngọc nói cha cô ấy giúp tôi chuyên môn kiểm tra một chút. Sau khi lần lượt xác định chỉ một phôi thai, hơn nữa là bé gái, tôi mới an tâm.       

Vất vả mang thai mười tháng, khi đó tôi đã đứng tên tất cả bất động sản và cửa hàng của cha mẹ chồng. Lúc sinh con, tôi đau ch.ế.t đi sống lại, cũng sinh hạ đứa bé bình an, nặng nề thở dài một hơi. 

Cảm giác mừng rỡ lần đầu làm mẹ, còn chưa lắng xuống, hộ sĩ liền ôm con đến trước mặt tôi: “Sáu cân tám lạng, bé gái, rất xinh đẹp.” 

“Cảm ơn.” Tôi hít một hơi, đảo mắt nhìn con của mình. Nhưng vừa nghiêng đầu, chỉ thấy con nắm nắm tay òa khóc. Khi bé dùng sức, dưới cằm hiện lên một vết tích màu xanh, kéo dài đến sau tai. 

Tôi đột nhiên hiểu, mẹ chồng nói tôi sớm ra tay, không phải nói Linh Hề, Linh Quân!

 Mà là hiện tại! 

         (toàn văn xong)

 

Loading...