Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Món nợ cũ và quỷ đòi nợ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:59:44
Lượt xem: 122

 Bọn họ vừa đi, Chu Ngọc vội vàng đi vào, nói với tôi: “Khuyên không nghe, không cần quản.”        

Cô ấy từ trước đến nay sát phạt quyết đoán, so với tôi mạnh hơn biết bao nhiêu.       

Tôi nặng nề thở phì phò, toàn thân rét run, nói với cô ấy: “Gặp Giang Hoài xong, chúng ta liền về với ông bà đi. Cậu theo giúp tôi, miễn cho bọn trẻ cũng ghi hận cậu.”       

Vì cậu của cặp song sinh lại dẫn người đến bệnh viện quậy, Chu Ngọc cảm giác tôi không nên ở nơi này chờ đợi, tìm bác sĩ kê đơn thuốc, rồi lái xe đưa tôi trở về. 

Nhà cô ấy thời gian trước xảy ra chút chuyện, trở về khu nhà cũ ở. Hoa trong vườn chăm sóc rất tốt, nở đầy các loại hoa. Khi Cố Luật đưa Giang Hoài đến, Chu Ngọc cùng tôi đang nhìn video giám sát nhà hàng xóm Diệp Đình. 

Video vừa vặn soi sáng sân, có thể chứng kiến Diệp Đình đang không ngừng dập đầu. Mà ở trong cửa, cặp song sinh đứng sau lưng bác hàng xóm, đang quỷ dị cười với Diệp Đình, hai đứa trẻ cùng giơ tay làm dao, đối với cổ không ngừng chém.

Cùng theo động tác của bọn trẻ, Diệp Đình quỳ gối ngoài cửa, cũng cầm dao, từng d.a.o từng d.a.o c.h.é.m xuống cổ mình. 

Thật giống như… 

Diệp Đình chỉ là con rối bọn chúng điều khiển!       

Tôi xem xong, toàn bộ cơ thể đều không thoải mái. 

Giang Hoài xem hết, lại nghe tôi nói cặp song sinh khác thường, cân nhắc nói: “Đây có thể là quỷ đòi nợ, xem bộ dáng bọn chúng, còn muốn hại ch.ế.t đứa trẻ trong bụng cô, chính là nhằm vào toàn bộ m.á.u mủ của nhà họ Diệp.”   

Hơn nữa món nợ này không biết là từ đời nào, người nào gây nợ, tìm không thấy nguyên nhân, không có cách nào giải quyết.

Đã là nợ, thì phải trả. 

Oán hận, mới biến mất.

Người ngoài một khi dính dáng đến, đều sẽ bị ảnh hưởng. 

Vì vậy ý của Giang Hoài là, nếu tôi muốn giữ đứa trẻ này, cũng chỉ có thể tránh né một thời gian, đến sau này lại nhìn tình huống.       

Ý tưởng này cùng tôi nghĩ giống nhau, chỉ là nghĩ đến Diệp Phong, tôi có chút mềm lòng. Suy nghĩ một chút, vẫn gọi điện thoại cho Diệp Phong, đầu bên kia anh ta giống như đang tranh cãi.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi gửi video giám sát cho anh, anh tìm nơi yên tĩnh không có người, xem một mình, đừng cho cặp song sinh nhìn thấy.”       

Diệp Phong không kiên nhẫn, qua loa ừ một tiếng, bên cạnh lại truyền đến thanh âm của cặp song sinh: “Là thím à? Thím không cho chú cùng một chỗ với bọn con đúng không? Chú ơi, chú đi tìm thím đi, bọn con có thể tự chăm sóc mình.”       

Thanh âm kia nghe thật đáng thương, Diệp Phong thậm chí không cùng tôi nói nhiều một câu, dỗ dành bọn trẻ, sau đó mơ hồ nói: “Cúp.”        

Tâm trạng của tôi lạnh lẽo, nhìn thoáng qua Giang Hoài: “Quỷ đòi nợ cũ, không có cách giải quyết sao?”     

Giang Hoài lắc đầu, nhíu nhíu mày nói: “Mẹ chồng cô đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không xuất hiện?”     

Tôi đối với mẹ Diệp Phong, không hiểu sao sợ hãi, có thể là bà ấy tuổi cao, lại từ vùng núi đi ra, bươn trải nhiều, vì vậy lắng đọng sự từng trải, cùng một chút đồ vật không nói được.

Nghe nói bà ấy bởi vì chuyện sinh con của vợ chồng Diệp Đình mà ồn ào không vui, ngày lễ tết cũng chỉ gặp có lệ, bình thường hầu như  không chạm mặt.

Nhưng cặp song sinh là cháu nội của bà ấy, nhìn cha chồng xem bọn trẻ như báu vật, cho dù bà nhập viện, cũng vẫn có thể chăm sóc được?

Ngay cả tôi vào viện, Diệp Phong vẫn phải đưa cặp song sinh đến bệnh viện. 

Vì sao không đưa đến chỗ bà nội bọn trẻ? 

Bây giờ ông bà ngoại cặp song sinh gặp tai nạn xe cộ ch.ế.t rồi, chuyện này càng ngày càng lớn, bà ấy vẫn giả bệnh không đến? 

Tôi chợt nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía Giang Hoài: “Ý của anh là?”

Mẹ chồng giống tôi, tránh gặp cặp song sinh. Ở một số việc, tâm tư phụ nữ vẫn tinh tế hơn đàn ông một ít.       

Vì vậy, chị dâu có bầu, biết rõ cặp song sinh không cho chị ấy sinh, nên giấu, muốn về nhà mẹ đẻ.

Mẹ chồng cũng cảm giác được cặp song sinh không đúng, nên một mực lấy lí do cùng chị dâu quan hệ không tốt, không lui tới, lần này gặp chuyện không may, trực tiếp giả bệnh không xuất hiện.       

“Mẹ chồng cậu đã không quản, cậu cũng không cần lo.” Chu Ngọc liếc nhìn Cố Luật bên cạnh cùng Giang Hoài, nói với tôi: “Tôi đưa cậu về với ông bà, dù sao công việc đem theo laptop là có thể xử lý.”       

Tôi nghĩ cũng được, dù sao cũng đã cố hết sức. Nghĩ đến trong nhà còn búp bê m.á.u, tôi cũng không trở về nữa. Vừa vặn để Diệp Phong trở về, nhìn xem con búp bê bị tách rời tứ chi.

Cố Luật công tác bận rộn, nên không ở lại. Chu Ngọc đi cùng tôi, Giang Hoài lái xe đưa bọn tôi về nhà ông bà.       

Trên đường, tôi mấy lần nhìn điện thoại, Diệp Phong không có gửi tin tức, cũng không biết có nhìn video tôi gửi hay không. 

Nhưng Cố Luật gửi cho chúng tôi tin tức, nhà họ Diệp lần này khó giải quyết. Nhà mẹ đẻ chị dâu, vốn muốn mượn danh nghĩa ông bà ngoại đòi tiền phụng dưỡng, còn muốn cha mẹ chồng bồi thường dân sự, cho nên mới sốt ruột mang cặp song sinh đi, sợ bị cướp lại. 

Kết quả xảy ra tai nạn xe cộ ch.ế.t rồi, cặp song sinh trở lại nhà họ Diệp, chị dâu đối với anh chị em không có nghĩa vụ phụng dưỡng. Nhưng sợ rằng cậu của cặp song sinh không dễ dàng buông tay. 

Nghĩ đến người ta cũng thật đáng thương, chị gái vừa ch.ế.t, cái gì cũng không được hưởng, lại ch.ế.t cha mẹ. Nhưng chuyện này cũng không phải tôi có thể khống chế được. Đi xe nửa ngày, đến nhà ông bà đã là buổi tối.

Cha mẹ tôi mấy năm nay ở nhà dưỡng lão, đã nấu cơm từ sớm, dọn phòng cho chúng tôi, biết tôi mang thai, mẹ tôi vui vô cùng.       

Ăn xong bữa cơm, ôm quà tặng sang thăm bà Giang, bà còn nhớ rõ tôi, lôi kéo tay tôi nói: “Quỷ đòi nợ không tầm thường, đoạn tử tuyệt tôn. Con mang thai đứa trẻ nhà bọn họ, quỷ sẽ không bỏ qua cho con, phải chặt đứt dòng m.á.u nhà họ! Nhất định phải chặt đứt dòng m.á.u nhà họ!”

Bà bây giờ đã già, răng cũng rụng hết, miệng khô quắt, nói chuyện không rõ, rồi lại rất nghiêm túc, nói lời lại quả quyết, có chút dọa người. Giang Hoài dỗ bà vài câu, cười khổ nói: “Mới mấy ngày trước đây, bà còn bảo người ta cắt da đầu ra. Về chuyện đứa trẻ, cô tự quyết định đi.”       

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mon-no-cu-va-quy-doi-no/chuong-6.html.]

Nhìn bà Giang đã không còn tỉnh táo, tôi ngồi một lúc, cùng với Chu Ngọc trở về. Giang Hoài cũng bận rộn công tác, nói nếu như có chuyện gì, hãy gọi điện thoại cho anh ấy.       

Không khí ở vùng quê thật tốt, ăn gà vịt nhà mình nuôi, rau củ quả trực tiếp đi hái, tôi và Chu Ngọc cũng buông lỏng, thời gian trôi qua nhẹ nhàng. Chớp mắt đã ở được nửa tháng.

Diệp Phong hai lần gọi điện thoại, một lần nói đã xử lý tốt chuyện nhà mẹ đẻ chị dâu, vốn định gặp luật sư đi theo trình tự, nhưng cậu của cặp song sinh suy nghĩ vài ngày, không muốn kéo dài thời gian, liền đòi bồi thường hơn sáu mươi vạn.       

Cha mẹ chồng có tiền, cũng không phải người ngu.

Nếu như cha mẹ đẻ chị dâu còn sống, khả năng bồi thường nhiều thêm, bây giờ ông bà không còn, chưa từng nghe nói chị gái phải nuôi em trai, sáu mươi vạn này là do ông bà ấy xảy ra tai nạn ch.ế.t vì liên quan đến chuyện này, nếu không một đồng tiền cũng không có.

Ngữ khí anh ta khi nói, có chút nhẹ nhõm, dù sao gặp loại chuyện này ai không đau đầu.

 Lần thứ hai gọi điện là ba ngày sau đó, anh ta gọi hỏi tôi video giám sát có thật hay không? 

Lại hỏi búp bê bị chặt tứ chi trên giường của tôi có thật là cặp song sinh làm hay không?       

Tôi lần nữa nói cho anh ta về sự quỷ dị của cặp song sinh, bảo anh ta cố gắng đừng lại gần bọn trẻ. Ngữ khí của anh ta thật không tốt, có chút cằn nhằn. 

Cho dù tôi nói búp bê bị chặt tứ chi là bọn trẻ làm đấy, tất cả trong video giám sát là sự thật đấy. 

Anh ta vẫn nói: “Có phải cô không muốn tôi nuôi bọn trẻ? Bọn trẻ rất biết điều, rất nghe lời đấy, sao cô có thể vì muốn vứt bỏ bọn trẻ, làm giả video? Sao cô lại đem thủ đoạn nghề nghiệp PR, dùng để đối phó bọn trẻ.”

Tôi nghe ngữ khí của anh ta không đúng, vội vàng nhìn thoáng qua Chu Ngọc ngồi bên cạnh, mở loa ngoài, thử kêu một câu: “Diệp Phong, bây giờ anh đang ở đâu?”    

“Chị em Linh Hề rất nghe lời, các người sao lại đối xử bọn trẻ như vậy? Thậm chí vứt bỏ bọn trẻ, ngay cả mẹ là bà nội cũng muốn đưa bọn trẻ đi. Bọn trẻ chỉ là hai đứa con nít, sao các người độc ác như vậy!” Diệp Phong càng nói càng quá đáng. 

Tôi nghe anh ta nhắc đến mẹ chồng, trong lòng giật mình, vội vàng nói: “Mẹ nói như thế nào?”

“Tần Xuân.” Diệp Phong đột nhiên bừng tỉnh chấn động, ngữ khí vui buồn thất thường, rồi lại vô cùng nghiêm túc nói: “Sinh con rất đau đấy, hơn nữa trẻ con không dễ nuôi, chỉ biết khóc. Cô đừng sinh con, được không?”       

“Linh Hề, Linh Quân lớn như vậy, có thể nói chuyện, còn hiểu chuyện, cái gì cũng tự mình làm, có thể đưa đến nhà trẻ, tầm tuổi này dễ nuôi, lại là cặp song sinh, chúng ta nuôi bọn trẻ được không?” Diệp Phong nói xong, rồi hì hì cười.

Tôi mơ hồ nghe tiếng cười không đúng, vội vàng gọi Diệp Phong.      

Nhưng bên kia lại nghe đến tiếng của Diệp Linh Hề cười: “Thím phải làm mẹ của bọn con, thím phải tốt đấy, nếu không sẽ giống như mẹ.”       

Ngay khi cô bé nói chuyện, bên cạnh còn nghe tiếng Diệp Phong cùng Diệp Linh Quân ca hát, giống như bài “Em gái cõng búp bê”, âm thanh âm trầm quỷ dị.     

Tôi nghe xong cũng cảm giác toàn thân không thở nổi. Đang muốn dụ dỗ Diệp Linh Hề, cô bé liền cười hì hì nói một câu: “Thím phải chờ bọn con nhé.”       

Sau đó cúp điện thoại, gọi lại cũng chỉ là máy bận.

Tâm trạng bất an của tôi trong nháy mắt mở rộng, vội vàng nói với Chu Ngọc: “Diệp Phong sắp xảy ra chuyện, cậu giúp tôi sắp xếp người qua nhìn anh ta một cái, không nên đến gần, sợ là anh ta phát điên rồi.”

Sau đó cũng bất chấp ảnh hưởng tâm lý của mẹ chồng, gọi điện thoại qua. Tôi cùng mẹ chồng rất ít liên hệ, bà ít lời, lạnh lùng, nhìn cũng biết là người không dễ nói chuyện. Gọi điện có chuông nhưng không ai nhận. Tôi liên tiếp gọi nhiều lần, bà ấy cũng không nhận. 

Chỉ đành gửi tin nhắn wechat, suy nghĩ một chút, vẫn gửi đoạn video cặp song sinh hành động quỷ dị cho mẹ chồng. 

Vừa mơ hồ nổi lên ý định, Chu Ngọc nói chuyện điện thoại xong, nói với tôi: “Nghe Diệp Phong nói, mẹ chồng cậu cũng không muốn nuôi cặp song sinh. Nhưng anh ta dường như đang che chở cho cặp song sinh, tình hình này, có chút giống với anh chồng cậu.” 

Cặp song sinh rất thông minh, biết giả vờ ngoan ngoãn, giả vờ đáng thương, lợi dụng để ra tay. 

Khả năng ban đầu cũng định dùng chiêu này đối với tôi, nhưng vì tôi trực giác tránh được, ngược lại bọn chúng còn đe dọa tôi, sau đó ra tay với Diệp Phong, như vậy ở trong mắt Diệp Phong, tôi chính là người muốn hại cháu của anh ta.       

Giống như trong mắt anh chồng, chị dâu muốn sinh em bé, chính là muốn hại cặp song sinh. Một khi có suy nghĩ này trong đầu, chậm rãi tăng dần, sẽ giống như thú mẹ muốn bảo vệ con, muốn diệt trừ nguy hiểm.

Chỉ là tôi không biết vì sao, Diệp Đình lại tự sát?

Nhưng đứng ở góc độ cặp song sinh, khi đó Diệp Đình gi.ế.t mẹ bọn chúng rồi, không thể giấu giếm, sớm muộn cũng bị bắt, đối với bọn chúng, người bố Diệp Đình này, đã thành đồ bỏ. 

Bọn chúng đang chọn bố mẹ, lựa chọn đầu tự nhiên là tôi, nhưng tôi mang thai, bọn trẻ sợ tôi giống như chị dâu, vì đứa trẻ trong bụng, không cần bọn chúng. Lại thêm tôi tránh đi bọn chúng, bọn chúng mới chọn Diệp Phong. 

Nhưng vì Diệp Phong trở về đấy, đương nhiên tôi không mạo hiểm như vậy. 

Chu Ngọc gọi điện, thậm chí báo cảnh sát, nhưng bên kia không có tin tức.       

Lúc ấy trời bắt đầu tối, tôi không dám làm cha mẹ biết, chỉ đành gọi điện cho Giang Hoài, hỏi anh ta có cách nào giải quyết món nợ quỷ không. 

Nhưng trước kia anh ta đã nói, loại chuyện này, phải tìm được nguồn gốc. Chuyện xảy ra với cặp song sinh là gì, cũng không biết, căn bản không có biện pháp giải quyết.

Nhưng Giang Hoài sợ tôi gặp chuyện không may, lập tức lái xe trở về. 

Ăn xong cơm tối, cảm giác bất an ngày càng mạnh.       

Chu Ngọc bảo tôi ngủ một giấc, cô ấy có một số chuyện cần xử lý, sẽ ở bên cạnh cùng tôi. 

Vì giữ thai, tôi uống không ít thuốc dưỡng thai, thường xuyên mệt rã rời, ở trên giường nhắm mắt một lát. 

Nhắm mắt liền ngủ. Nhưng vừa ngủ, lại mơ đến một người cầm d.a.o phay đang c.h.é.m cái gì, toàn thân là m.á.u. Tôi nửa ngủ, nửa tỉnh, lắc đầu, muốn làm cho mình tỉnh lại. Lần trước ở bệnh viện cũng là ác mộng này.

Nhưng khi tôi lắc đầu, người nọ liền nâng đầu. Lần này tôi nhìn rất rõ, người đó chính là Diệp Phong! 

 

Loading...