Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Món nợ cũ và quỷ đòi nợ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:56:41
Lượt xem: 175

Tôi và Diệp Phong chỉ biết tin, sau khi được cảnh sát thông báo. 

Mẹ chồng thì ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Nghe tin này, cha mẹ của chị dâu đã làm loạn, cha chồng không thể xử lý một mình, nên đã gọi Diệp Phong đến giúp đỡ.

Diệp Phong lo lắng cho cặp song sinh, nên đã nhờ tôi đón bọn trẻ ở đồn cảnh sát về.

Tôi và hai đứa trẻ không thân quen, sợ đến đón sẽ không theo nên đã mua đồ chơi cho chúng trên đường đi. 

Khi đến đồn cảnh sát, hai đứa trẻ đang ngồi ăn vặt cùng một nữ cảnh sát. Nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, không bị sợ hãi.

Sau khi cảnh sát đưa tôi vào, còn chưa kịp lên tiếng, chị gái Diệp Linh Hề chợt quay đầu nhìn tôi, mỉm cười. 

Không biết tại sao, tôi chợt thấy sau lưng ớn lạnh. Nụ cười đó thật sự đáng yêu, nhưng cũng có chút giả tạo.

Khóe miệng giãn ra, kéo cặp má phúng phính ra sau tai, xương gò má nhô cao, hàm răng lộ ra. Trong miệng còn có đồ ăn vặt chưa nhai hết, màu đen sền sệt. 

Khi cô bé cười toe toét, vì hàm răng thưa nên màu đen bao phủ hết, chỉ nhú lên một chút màu trắng, trông như một con thú đang ăn mồi.  Khóe miệng banh quá rộng, nước miếng chảy xuống…

Đôi mắt híp lại khi cười nhưng trong ánh mắt không có chút vui mừng.

Anh chồng tôi tên là Diệp Đình, hai vợ chồng họ kết hôn 10 năm vẫn chưa có con, đi kiểm tra sức khỏe lại bình thường. Bỏ ra rất nhiều tiền, dùng tất cả biện pháp mới sinh được cặp song sinh. 

Hai đứa trẻ sau khi sinh ra, sức khỏe yếu nên thường xuyên ở bệnh viện, anh chị ấy xem như châu báu, không cho ai đụng vào, sợ làm bị thương cục cưng của họ. 

May mắn cha mẹ nhiều vốn liếng, nếu đổi thành gia đình bình thường đã phá sản từ lâu rồi.

Bởi vì quan điểm nuôi dạy con cái khác nhau, nên anh chị và cha mẹ chồng mâu thuẫn ngày càng nhiều, không có việc gì sẽ không thăm hỏi. 

Khi tôi và Diệp Phong kết hôn, cặp song sinh được hơn một tuổi, tôi ôm chị gái Diệp Linh Hề. Lúc đó, cô bé đã khóc rất nhiều, nói rằng rất đau, còn kéo quần áo của mình lên, chỉ chỉ dưới nách. 

Chị dâu nhìn tôi căm thù, bản năng người mẹ bảo vệ con một cách cực đoan.

Sau đó còn chụp hình ảnh dưới cánh tay của Diệp Linh Hề, bầm tím một mảng lớn, gửi trong nhóm gia đình họ Diệp.

Nói bôi dầu xoa bóp cũng không tan, chạm vào cô bé kêu đau, không hiểu tại sao sau khi tôi ôm thì bị như vậy.

Còn nói Linh Hề rất ngoan ngoãn, nghe lời, rất ít khóc… 

Nói gần nói xa, đều ám chỉ tôi cấu véo cô bé.

Loại chuyện này, không thể nói rõ được, Diệp Phong mua một đống đồ đến xin lỗi, cố ý không gọi tôi đi.

Sau chuyện này, tôi cố gắng không chạm mặt bọn họ.

Lần này, xảy ra biến cố lớn như vậy, chỉ nghe thôi cũng mềm nhũn cả người. 

Khi Diệp Phong bảo tôi đến đón hai đứa trẻ, tôi cũng chưa suy nghĩ nhiều. Nhưng Diệp Linh Hề cười với tôi, khiến tôi ớn lạnh. 

Cảnh sát dẫn tôi vào, nhẹ nói: “Cô bé rất thích cô.” 

Ở đâu ra “thích”?

Tôi kết hôn hơn một năm nay, thấy cô bé không quá ba lần.

Hai vợ chồng họ luôn bảo vệ bọn trẻ, ngay cả cha mẹ chồng cũng khó gặp được, cô bé nhận ra tôi cũng là chuyện lạ rồi.

Diệp Linh Hề thè lưỡi l.i.ế.m nước miếng chảy ra, lao về phía tôi. Ôm c.h.ặ.t c.h.â.n tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười với tôi. 

Em trai Diệp Linh Quân cũng chạy đến ôm chân còn lại.

“Ôi!!! Rất thân thiết.” Nữ cảnh sát lại gần xoa đầu của bọn chúng, nói với tôi: “Hai đứa trẻ đều rất thích cô.”

“Thím ơi.” Hai đứa trẻ ngọt ngào gọi, bọn chúng một trái một phải nắm tay tôi, giống như rất thân thiết.     

Vì hai đứa trẻ còn quá nhỏ, cũng không thể để ở đồn cảnh sát. Thấy biểu hiện thân cận của chúng, cảnh sát bảo tôi dẫn hai đứa trẻ trở về trước.

Tuy rằng tôi cảm thấy thái độ thân thiết này của bọn chúng không thích hợp, nhưng cũng đưa đồ chơi cho bọn chúng, sau khi làm thủ tục liền dẫn chúng về nhà.   

Hai đứa trẻ giống như không có việc gì, không hỏi tôi là ai, không tìm cha mẹ, lại càng không kêu khóc.      

Trưởng thành không giống một đứa trẻ ba tuổi bình thường!    

Dọc đường đi luôn ngồi ghế sau chơi đồ chơi, nhưng mấy lần tôi nhìn vào kính chiếu hậu xem, hai đứa trẻ đều đúng lúc ngẩng đầu lên, cùng tôi đối mặt, mỉm cười.    

Loại cảm giác này nói như thế nào đây...

Có chút quỷ dị.

Giống như mỗi lần tôi nhìn đến, bọn hắn đều có thể cảm giác được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mon-no-cu-va-quy-doi-no/chuong-1.html.]

Hơn một năm nay, tôi cũng mơ hồ nghe chuyện hai anh chị thường xuyên cãi nhau vì bọn trẻ, nguyên nhân cũng không bình thường, dường như cả hai đều nghi ngờ đối phương ngược đãi bọn trẻ.

Cũng nhiều lần chị dâu muốn dẫn bọn trẻ bỏ trốn, anh chồng thì nghi ngờ chị ấy muốn ném hai đứa trẻ đi, dù sao cũng không sống yên ổn.

Chỉ là không nghĩ tới, lần này thật sự nghiêm trọng.

Đón hai đứa trẻ về nhà, đây là lần thứ hai bọn trẻ đến nhà tôi, lần đầu tiên là khi vợ chồng tôi kết hôn, vào phòng tân hôn, cặp song sinh nằm trên giường.

Vừa vào cửa, hai đứa trẻ giầy còn chưa cởi đã hoan hô vui sướng, ném đồ chơi trong tay, chạy thẳng vào phòng ngủ chính.

Tôi vội vàng đổi giầy, nhặt đồ chơi trên đất, đuổi theo gọi bọn trẻ đổi giầy trước.   

Nhưng khi đi vào, chỉ thấy hai đứa trẻ lăn lộn trên giường, trong miệng cùng lẩm bẩm: “Trải giường chiếu, trải giường chiếu, ch.ế.t tân nương trước, lại ch.ế.t chú rể.”       

Hai đứa trẻ lẩm bẩm đọc, tôi không nghe rõ. Xem bọn trẻ lăn lộn mệt mỏi, tay chân ở trên giường đung đưa trái phải, nghiêng đầu nhìn tôi cười, cùng kêu lên: “Trải giường chiếu trải giường chiếu, băm đầu trước, chém…nửa bàn tay.       

Hai đứa trẻ ba tuổi, khuôn mặt giống nhau, còn có hương sữa, tay chân lay động cười hì hì nói câu ca d.a.o kì lạ.  

Nhất là cha mẹ bọn chúng vừa xảy ra chuyện, tôi chỉ cảm thấy n.g.ự.c khó chịu như bị nện một cái.

Chỉ có thể nhặt đồ chơi đưa cho bọn chúng, dỗ dành hai đứa trẻ ra phòng khách chơi, xem phim hoạt hình, ăn đồ ăn vặt.       

Vừa nghe nói có ăn, hai đứa trẻ đứng lên hoan hô, chân vẫn đi giầy nhảy trên giường, nhảy thẳng xuống dưới, cả căn phòng rung rinh một cái.       

Khi Diệp Linh Hề nhận búp bê trong tay tôi, liếc qua bụng tôi, thò tay sờ: “Thím ơi, thím có bọn cháu rồi, không được sinh thêm em bé nữa nhé.” 

Tôi nghe cũng chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó cảm giác bụng dưới đau xót.     

Diệp Linh Quân ấn bàn tay vào bụng dưới tôi, dùng sức ấn mạnh, cười hì hì với tôi: “Thím phải đối xử tốt với bọn cháu, không được sinh em bé.”

Sau đó lôi kéo Diệp Linh Hề vừa chạy vừa a a kêu to. 

Tôi lại cảm giác bụng dưới nhói đau, bị Diệp Linh Quân ấn một cái xong, cảm giác giống như đến kỳ kinh nguyệt.                               

Gần đây tôi chuẩn bị mang thai, cũng bị trễ kinh nguyệt vài ngày, tôi còn định mua que thử thai để kiểm tra.      

Nghe ý tứ của cặp song sinh, hình như biết rõ tôi mang thai?

Không được sinh em bé?

Trong lòng ngượng ngùng, có phải tôi nghi thần nghi quỷ, suy nghĩ quá nhiều, dù sao cũng là hai đứa trẻ.

Hơn nữa có mang thai hay không, bản thân tôi còn không chắc chắn.

Bọn trẻ ở bên ngoài la hét, nhảy nhót, tôi cảm giác toàn bộ căn phòng muốn lung lay rồi.      

Vội vàng chạy ra, phát hiện bọn trẻ đã mở tủ lạnh, toàn bộ đồ ăn vặt hoa quả, đồ uống kem đều trải đầy trên mặt đất.       

Lại nhao nhao ồn ào, tôi chỉ cảm thấy muốn nổ tung đầu.

Phí hết sức chín trâu hai hổ, để bọn trẻ lựa chọn một đống đồ ăn vặt, lại mở TV phòng khách, lúc này mới đi thu dọn đồ vật bị ném trên mặt đất. 

Không biết vì cái gì, sau khi Diệp Linh Quân ấn bụng dưới, chạm đến bề ngoài lạnh lẽo của đồ vật, bụng dưới càng đau nhức.       

Vừa thu dọn xong, tôi định vào toa-lét, Diệp Phong liền gọi điện thoại đến.

Anh muốn hỏi tôi đã đón cặp sinh đôi chưa, tôi vịn cửa tủ lạnh đứng lên, giơ di động nghiêng qua, cặp song sinh vừa cười vừa kêu la, tôi không nghe rõ Diệp Phong nói gì, liền đi ra lối nhỏ ở bên ngoài nghe.

Diệp Phong nghe tiếng bọn trẻ nhao nhao, biết rõ bọn chúng đều đang ở đây, hít sâu một hơi nói: “Chị dâu ch.ế.t rất thảm, tay chân đều bị chặt tách rời. Mẹ đẻ và người nhà của chị ấy đều đến, gây náo loạn, còn chưa biết xử lý bên này như thế nào. Anh còn muốn tìm chuyên gia để xử lý di thể, khả năng đêm nay không trở về, nếu em sợ thì kêu Chu Ngọc đến ở cùng.”       

Tôi chỉ nghe qua cũng cảm thấy kinh hãi, khuyên anh ấy đừng xung đột với bên kia, rồi cúp điện thoại.

Khi mở cửa, phát hiện bên trong yên tĩnh hơn rất nhiều, cặp song sinh không có hét lớn cười to.       

Vừa yên tâm, liền cảm giác một luồng nhiệt tràn xuống bên dưới, giống như đến kỳ kinh nguyệt.       

Tôi vội vàng đẩy cửa ra, muốn đi toilet, chỉ thấy cặp song sinh ngồi đối mặt nhau ở trên mặt đất trong phòng khách, đồng thời cùng ngẩng đầu hướng về phía tôi cười.       

Diệp Linh Hề cầm thứ gì đó đưa thẳng cho tôi: “Thím ơi, cho thím xem, mẹ của cháu là ch.ế.t như thế nào?”       

Sau đó Diệp Linh Hề vui vẻ ngâm nga bài hát: “Tôi muốn một em bé, biết nháy mắt, cử động tay, còn có tóc thật dài, chân có thể đi. Sẽ đối với tôi đặc biệt tốt, sẽ…”

Theo bọn trẻ cất tiếng hát, còn cầm đầu, tay, chân búp bê giơ lên, hướng về phía tôi lắc lư.

Con búp bê mô phỏng người thật, cao 70, 80cm. Ánh mắt có thể chớp động, miệng biết cử động, các đốt ngón tay cũng có thể động, với tầm tuổi của cặp song sinh, không thể phá hủy được.

Nhưng nhìn đầu, tay, chân búp bê mỗi bộ phận đều theo khớp nối bị tách ra.

Cũng không phải dùng tay phá hủy, mà là dùng d.a.o phay ở bếp nhà tôi chặt rời. Vết d.a.o chặt dứt khoát, c.h.é.m từ dưới háng trở lên, giống như đem bụng dưới em bé bổ ra.     

Khi tôi đang thoáng suy nghĩ, Diệp Linh Quân hướng tôi cười hì hì: “Thím ơi, có cháu cùng chị rồi, không được sinh em bé nữa. Nếu không thím sẽ biến thành giống như mẹ!” 

 

Loading...