Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mối quan hệ kinh tởm - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-18 09:17:48
Lượt xem: 1,932

Tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc khi sắp cùng người bạn trai gắn bó 4 năm chuẩn bị kết hôn thì mối tình đầu của hắn dắt một bé gái đến trước cửa nhà tôi.

Lúc đó tôi mới biết bản chất con người hắn thật kinh khủng.

1.

“……Cô có chuyện gì không?”

Tôi nhướng mày nhìn phụ nữ và đứa bé đang đứng ở cửa, sau đó quay đầu cười với Chu Nguyên Khải: “Chuyện này là sao?”

Người phụ nữ kia khoảng ngoài hai mươi tuổi, có chút thận trọng, không ngừng vò vò vạt áo.

Cô bé kia tầm bốn, năm tuổi, rụt rè trốn sau lưng mẹ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Quần áo trên người họ không tươm tất lắm, bề ngoài của họ không hề phù hợp với khu chung cư cao cấp này.

Tôi là con gái của một doanh nhân giàu có, bạn trai tôi là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, nhìn thế nào thì tôi cũng không có chút liên quan đến họ.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Cô ấy, họ...” Chu Nguyên Khải rất hốt hoảng, nhìn người phụ nữ và tôi, nói năng không mạch lạc. “Không, anh không biết... Không, đây là họ hàng xa của anh ở quê, anh không biết rõ về cô ấy... Thật đấy!”

Lời nói có vẻ chân thành, nhưng người phụ nữ lại thận trọng nói: “Lực Học, em dẫn con tới tìm anh, con gái rất nhớ anh.”

“Lực Học” là tên thật của Chu Nguyên Khải.

Chu Nguyên Khải nghĩ rằng cái tên này quá quê mùa nên hắn đã đổi tên từ khi lên đại học, không ai biết tên thật của hắn ngoại trừ những người ở quê.

Chu Nguyên Khải đột nhiên sững sờ, vẻ mặt méo xẹo trong giây lát.

Nhóc con kia lẩm bẩm gọi: “Ba...”

“Chát!”

Đi kèm tiếng tát to giòn là tiếng khóc lớn trong sợ hãi của đứa nhỏ.

Người phụ nữ kia lập tức quỳ xuống an ủi con gái, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Chu Nguyên Khải: “Anh, anh làm gì vậy!”

Cô ấy trông rất tức giận, nhưng giọng vẫn rất nhẹ nhàng, thể hiện một kiểu quyến rũ.

“Đánh con nít làm gì?”

Tôi lại nắm lấy cánh tay đang giơ lên của Chu Nguyên Khải, khẽ liếc nhìn hắn, nén đau, cười nói: “Vào nhà trước đi? Ở bên ngoài nói chuyện không tốt đâu.”

Nói rồi tôi còn cúi xuống sờ đầu bé gái.

Nhưng người phụ nữ kia lập tức ôm con bé vào lòng, nó lảo đảo vài bước, ngước mắt nhìn tôi chằm chằm với sự căm hận, như thể tôi mới là người đánh nó.

「……」

Tôi thất thần đứng dậy, lấy chìa khóa mở cửa rồi bước vào trước.

Phía sau vang lên tiếng gầm gừ nhưng cố gắng kìm nén của Chu Nguyên Khải: “... Cô đang làm gì vậy! Sao đột nhiên lại tới đây?...”

“Sao anh không vào?” Tôi quay đầu lại nói.

“Em vào trước thay quần áo đi.” Chu Nguyên Khải vội vàng đi vào cửa, theo sau là hai cái đuôi nhỏ cảnh giác.

Hai mẹ con họ nhìn có chút mất mát, người phụ nữ kia mặt nở nụ cười bợ đỡ nhưng lại làm cho tôi vô cùng khó chịu.

Tôi vừa cởi áo, vừa thay giày, vừa giơ tay ra hiệu cho họ ngồi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/moi-quan-he-kinh-tom/1.html.]

“Ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”

“Đã chín giờ, sắp khuya rồi, cô ở gần đây sao? Hay là đặt khách sạn đi, lát nữa có muốn tôi đưa về không?”

Người phụ nữ kia nhìn Chu Nguyên Khải rồi thẫn thờ ngồi xuống góc ghế sô pha, lo lắng vuốt vuốt quần bằng cả hai tay.

“Mẹ con em không đặt khách sạn... em định ngủ ở đây.”

2.

Con bé vẫn như đang đối xử với tôi như kẻ thù, lớn tiếng nói: “Đây là nhà của ba tôi, là nhà của tôi.” Lập tức bị người phụ nữ kia kéo lại.

Tôi nhìn Chu Nguyên Khải đang đứng đó, yết hầu hắn lăn lộn: “Bọn họ, nếu không có chỗ ở, chỉ cần..."

"Tôi không hỏi cái này." Tôi ngắt lời hắn: “Ba? Ai là ba nó? Anh sao?"

"Không……"

"Không cái gì? Con bé không phải con gái anh hay anh không phải ba nó?" Tôi nhìn hắn chằm chằm: "Đừng nói với tôi là anh nhận nuôi con bé."

Chu Nguyên Khải im lặng!

Tôi suýt chút nữa không nén được lửa giận bốc lên.

Người phụ nữ kia lại lên tiếng: "Tôi là vợ của anh ấy."

"..." Tôi rất bình tĩnh hỏi: "Giấy đăng ký kết hôn đâu?"

"Tôi không mang theo, nhưng... tôi có ảnh."

“Cô là bạn gái anh ấy à?” Không đợi tôi phản ứng, người phụ nữ đó tiếp tục: “Không sao, nếu anh ấy thực sự thích cô, chúng ta có thể ở chung.”

"...Ý cô là sống chung với nhau? Cô đang nói tiếng người à?" Đúng là hạn hán lời, tôi trân trân nhìn cô ấy vì sốc.

"Cô muốn như vậy thật à, muốn quay về thời kỳ đa thê sao?"

"Cô đang sống ở Đại Khánh phải không?"

Chu Nguyên Khải nhanh chóng ngăn tôi lại: “Bình tĩnh nào, cô ấy, cô ấy thực ra là..."

Lúc đó, thực sự tôi rất muốn tát hắn một cái để hắn xem lại cách làm làm người của mình, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, tôi đã cố gắng kìm lại.

Chu Nguyên Khải đẩy tôi vào phòng ngủ: “Ngày mai thức dậy, anh sẽ giải thích với em được không? Chúng ta đã hẹn ngày mai sẽ đi..."

“Sao anh không giải thích bây giờ luôn đi?” Tôi hất tay hắn ra, đẩy hắn lùi lại mấy bước: “Anh cho rằng mình không sống đến ngày mai sao?”

"Anh không có gì để nói sao?"

"Thì ra là anh đã có vợ, lại còn có con gái rồi, thế mà lại tới hại đời tôi, yêu tôi là sao?"

"Anh kết hôn bao giờ?"

Cứ sau mỗi câu nói của tôi là mặt Chu Nguyên Khải tái nhợt thêm một chút.

"Chúng ta đã yêu nhau bốn năm, từ đại học đến khi đi làm, anh kết hôn sau lưng tôi khi nào?!"

 

Loading...