Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỐI QUAN HỆ KHÔNG BÌNH ĐẲNG - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-05-25 08:45:57
Lượt xem: 1,404

Tôi phát hiện mình mang thai vào ngày sinh nhật của Giang Hách.

Nguyên nhân là do tôi, người luôn cảm thấy thiếu ngủ, bỗng trở nên thích ngủ và thèm ăn.

Một người bạn đã mang cho tôi que thử thai, và khi thử, thực sự xuất hiện hai vạch.

Để đảm bảo không mắc lỗi, tôi còn đến bệnh viện để kiểm tra.

Ở khoảnh khắc xác nhận mang thai đó, tôi gần như nhảy lên mừng húm.

Ngay khi rời khỏi bệnh viện, tôi đã đến cửa hàng mua một hộp quà, đặt kết quả kiểm tra vào đó, và thắt một chiếc nơ thật đẹp.

Tôi nghĩ trong lòng rằng, đây chính là món quà sinh nhật tuyệt nhất cho Giang Hách 25 tuổi.

Nhưng lâu sau, tôi mới biết từ lời của Bạch Trăn Trăn, thực ra ngày đó, hắn đến để nói chia tay với tôi.

Những ký ức thực sự có thể làm tổn thương con người ta.

Tôi xoa xoa thái dương, "Tôi có việc, không thể đi được."

Người đứng sau tôi dừng bước, "Chính là khu vườn chúng ta thường đến trước đây, tôi đợi cậu ở đó, có một chuyện rất quan trọng tôi muốn nói với cậu."

Tôi nhận ra, giống như Bạch Trăn Trăn, Giang Hách cũng không hiểu lời người khác.

Tôi không đáp lại, đi thẳng vào lớp học.

Ngày thứ hai đã đến rất nhanh.

Cả lớp học đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Giang Hách. 

Trương Thiếu Dương đã chuẩn bị một quả bóng rổ, và Tống Ninh đã đặt một túi mì trong một hộp trống.

Tôi nhếch môi cười, quay đầu nhìn thấy Bạch Trăn Trăn đặt một chiếc khăn màu nâu trong một chiếc túi giấy.

Không có bất kỳ biểu tượng nào, có lẽ là do chính cô ta tự tay đan.

Tiếc rằng cô ta không biết, Giang Hách không bao giờ mặc quần áo không có nhãn hiệu.

Tôi tiếp tục đi học, ghi chú và làm bài tập, cho đến khi tan học.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Mọi người đi xe chung mà gia đình Giang Hách đã gửi đến.

Nhưng tôi tránh né nhóm người, đi một mình đến một góc đường không có ai, rồi lấy một chiếc máy bay giấy từ túi, sau đó đốt nó bằng bật lửa.

Lần này, tôi đã kịp thời cắt đứt, tránh xa những thằng đàn ông không tốt, và sống cuộc sống của riêng mình.

Tôi sống rất tốt, tương lai cũng sẽ tốt đẹp.

Chỉ có một điều tôi phải xin lỗi đứa trẻ chưa ra đời đó.

Ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi chiếc máy bay giấy.

Tôi nghĩ trong lòng, nếu cuộc đời này còn cơ hội yêu và kết hôn.

Hãy đến làm con của mẹ nhé!

Mẹ đã trở nên mạnh mẽ rồi, lần này, mẹ sẽ chắc chắn bảo vệ con!

Tôi về nhà, nằm trong chăn đọc sách, bên ngoài bắt đầu mưa to, lúc 12 giờ, Giang Hách gọi điện cho tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/moi-quan-he-khong-binh-dang/chuong-8.html.]

Tôi tắt ngay điện thoại.

Đến nửa đêm, mẹ tôi đến đẩy tôi, nói Giang Hách ở sân sau.

Tôi nhìn lên đồng hồ trên tường, là 3 giờ sáng.

Mưa ngoài trời vẫn chưa dừng lại.

Tôi ra ngoài.

Cậu ta đứng trong cơn mưa nhỏ, mái tóc dính vào mặt, đôi mắt cũng phủ một lớp ẩm ướt, khi thấy tôi, cậu ta lập tức nói, "Tại sao không đến?"

Tôi giữ ô, cách Giang Hách năm sáu bước, không muốn lại gần.

Chiếc ô rất nhỏ, tôi thật sự không muốn chia sẻ cùng cậu ta.

"Tôi chưa bao giờ nói tôi sẽ đi."

Giang Hách nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, "Thôi, không quan trọng."

Mở mắt ra, cậu ta đi vào xe, lấy chiếc bánh ra và mang đến trước mặt tôi, "Chờ cậu thổi nến."

Tôi không cử động, giọt nước mưa theo mái tóc của Giang Hách rơi xuống, môi đã bị đóng cứng biến đổi thành màu xanh tím.

Nhưng tôi lại không cảm thấy tiếc nuối chút nào.

Mặt đối mặt, trong ánh mắt lạnh lùng của tôi, cậu ta làm phẳng góc miệng, thở dài, "Lâm Yên, tôi chịu thua được không?"

Tầm nhìn của tôi đặt trên chiếc bánh trong tay cậu ta.

Mỗi khi đến sinh nhật Giang Hách, tôi luôn là người bận rộn nhất.

Tìm quà, tự làm bánh, viết thư chúc mừng, sắp xếp không gian...

Tôi không mong có bất kỳ sự hồi đáp nào, cũng không mơ cầu có thể thổi nến cùng Giang Hách, tôi chỉ hy vọng anh ấy được vui vẻ.

Tôi không biết tại sao Giang Hách trong đời này lại thay đổi đột ngột, trở nên quan tâm đến tôi như vậy.

Nhưng tình cảm muộn màng không có giá trị.

Tôi không còn quan tâm nữa.

"Tôi từng thích cậu, để lại cho cậu rất nhiều phiền phức, tôi đã biết lỗi và sửa đổi."

Giang Hách lắc đầu, "Không phải vậy, không phải như vậy! Lâm Yên, tôi thích cậu! Từ lúc cậu không quan tâm tôi nữa, tôi đã biết lỗi rồi! Tôi muốn mời cậu đến bữa tiệc sinh nhật của tôi, chỉ muốn tỏ tình với cậu thôi. Tôi đã chuẩn bị hoa, pháo hoa, và một lá thư tỏ tình ba nghìn chữ..."

"Quá muộn."

Hoặc nên nói, tôi là người rất để bụng.

Một lần đau, tôi sẽ nhớ mãi.

"Giang Hách, thôi được rồi, từ giờ trở đi, đừng tìm tôi nữa."

"Sợi dây kết nối giữa chúng ta, chỉ đến đây là đủ."

Cơn mưa làm tiếng ô tiếng sầm sập, tôi quay lưng bước vào nhà.

Lần này, tôi thật ích kỷ, thậm chí cái ô không đáng giá một xu cũng không muốn để lại cho cậu ta.

Loading...