Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỗi Ngày Hôn Một Cái - C3

Cập nhật lúc: 2024-10-01 17:56:02
Lượt xem: 81

6

 

Thời gian trôi nhanh, hai năm đã qua.

 

Trong hai năm, ngày nào tôi cũng kiên trì tìm Giang Ly để hôn.

 

Từ lúc đầu còn ngượng ngùng e thẹn đến giờ đã thản nhiên bình tĩnh.

 

Thật đấy, hai năm, hơn bảy trăm ngày, chúng tôi đã hôn nhau hơn bảy trăm lần rồi!

 

Hôn nhiều quá, ngay cả Giang Ly cũng dày mặt lên, sự bất mãn và phẫn nộ ban đầu đều đã biến mất.

 

Chàng trai trẻ m.á.u nóng sớm đã không thỏa mãn với việc chạm môi đơn giản nữa.

 

Không biết ai là người bắt đầu trước, có thể là anh ta, cũng có thể là tôi.

 

Dường như có cái gì đó ấm áp lướt qua kẽ môi, như bị mê hoặc, tôi không thể cử động.

 

Tôi dường như rơi vào một thế giới mơ hồ, đầu óc ngừng suy nghĩ.

 

Cảm thấy thân hình Giang Ly khẽ động đậy, dường như muốn thoát khỏi sự trói buộc phía sau lưng.

 

Mất hết sức lực, tôi mềm nhũn ngã vào lòng anh ta.

 

Khoảnh khắc rung động này khiến tôi lập tức tỉnh táo.

 

Tôi đẩy anh ta ra, kéo giãn khoảng cách giữa chúng tôi.

 

"Hô-hôm nay thế này đủ rồi, không sớm nữa anh mau đi ngủ đi!"

 

Tôi luống cuống bò dậy khỏi người anh ta.

 

Tuy hai tay Giang Ly bị trói ra sau lưng, nhưng chân anh ta vẫn tự do.

 

Anh ta duỗi chân dài ra, chính xác chặn đường chạy trốn của tôi.

 

Tôi bất ngờ ngã sấp mặt xuống đất.

Tim tôi đập mạnh, không kịp suy nghĩ nhiều, tôi vội vàng đứng dậy, hoảng hốt mở cửa phòng.

 

Chàng trai nửa thân ẩn trong bóng tối, ánh mắt c.h.ế.t lặng.

 

"An Tuế."

 

"Rõ ràng là em cũng muốn mà."

 

7

 

Lại một năm nữa, đã đến ngày 31 tháng 12.

 

Sinh nhật 18 tuổi của tôi đúng hẹn đã tới.

 

Theo diễn biến của cốt truyện, nữ chính gốc An Dĩ Khả cũng đã được Giang Ly tìm thấy và đưa về nhà họ An.

 

Cô ấy lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ, thân hình gầy gò, với khuôn mặt giống hệt mẹ khiến bà bật khóc.

 

Tất nhiên, chỉ cần một câu nói "An Tuế, em trả lại gia đình cho chị được không?" cũng đủ khiến bố mẹ và anh trai không chút do dự cắt đứt tình cảm mười mấy năm để ruồng bỏ tôi.

 

Bữa tiệc sinh nhật vốn chuẩn bị cho tôi nay biến thành tiệc chào đón An Dĩ Khả trở về.

 

Nhưng tất cả đều không sao cả!

 

Tôi đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/moi-ngay-hon-mot-cai/c3.html.]

Hành lý của tôi vốn không nhiều, ngoại trừ một đống vòng tay thạch anh mà tôi đã mua trước đó.

 

Dù sao thì sưu tập thạch anh cũng chỉ là sở thích duy nhất của tôi thôi.

 

[Ký chủ, bạn chỉ còn thiếu một nụ hôn nữa là hoàn thành nhiệm vụ.] Hệ thống kịp thời nhắc nhở tôi.

 

"Ôi! Tôi biết chứ! Nhưng tôi không tìm thấy Giang Ly!" Sau khi đưa An Dĩ Khả về nhà, tôi không còn thấy bóng dáng Giang Ly đâu nữa, nhắn tin cũng không trả lời!

 

Tôi lo lắng quá, đây là lần cuối cùng rồi!

 

Có lẽ không muốn thấy tôi thất bại, gần 11 giờ tối, hệ thống tốt bụng nhắc nhở tôi: [Anh ấy đang ở khách sạn Châu Tế.]

 

"Châu Tế? Thằng nhóc này khá giàu nhỉ!" Tôi vừa vội vàng gọi taxi đến khách sạn Châu Tế, vừa dồn ép Giang Ly cho tôi biết số phòng.

 

Giang Ly vừa tắm xong, mặt hơi ửng hồng vì hơi nước, n.g.ự.c để trần, tóc vẫn còn đọng nước, chảy dọc theo đường nét sắc sảo trên cằm.

 

"Sao, em đến tìm tôi để đòi lời giải thích à?" Giang Ly mỉm cười đầy ý tứ.

 

"Không, tôi đến để hôn anh."

 

"Tại sao?"

 

"Bác sĩ bảo tôi thiếu dương khí."

 

Giang Ly không bị trói tay nên khó kiểm soát, tôi tiến lên một bước, anh ta lùi lại một bước.

 

"Làm gì vậy? Anh muốn nhảy cha cha với tôi à?" Tôi hơi mất kiên nhẫn, thời gian sắp hết rồi.

 

Giang Ly không nói gì, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi, như muốn nhìn xuyên qua tôi vậy.

 

Khi tôi sắp chạm vào anh ta, anh ta lại lùi thêm một bước:

 

"Ba năm qua, ngày nào em cũng hôn tôi."

 

"Có mục đích gì?"

 

Còn có thể có mục đích gì nữa chứ! Chỉ để hoàn thành nhiệm vụ thôi!

 

Tôi nhìn điện thoại, đã 59 phút rồi.

 

"Không hôn anh, tôi sẽ c.h.ế.t mất!"

 

Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, tôi lao thẳng vào.

 

"Boong——"

 

Ngay khi môi chạm nhau, tiếng chuông năm mới vừa điểm đúng mười hai tiếng.

 

[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ kỳ này.] Giọng hệ thống cũng đồng thời vang lên trong đầu tôi.

 

Cuối cùng... đã hoàn thành.

 

Chưa kịp thở phào, một đôi tay gân guốc đã ấn c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi.

 

Đôi môi ấm áp lại áp lên, nồng nàn cuồng nhiệt, vừa đau vừa tê.

 

Tôi bị làm cho không thở nổi, cũng không thể trốn đi đâu được.

 

"Tôi truyền dương khí cho em, em sẽ không c.h.ế.t nữa đúng không?" Anh ta cọ nhẹ bên môi tôi, lặp đi lặp lại.

 

Cái này này!

 

Không được, hôn tiếp sẽ thành tình tiết phụ mất!

 

Loading...