Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mời Em Ăn Kẹo Dâu - 3

Cập nhật lúc: 2024-08-09 15:20:47
Lượt xem: 919

“Một trăm triệu đó, em chỉ rơi vài giọt nước mắt, anh đã không nỡ động vào em, em sợ anh cái gì?”

Đúng vậy.

Thật ra trong một tháng đó, giữa tôi và Tần Quan Dã không có xảy ra chuyện gì.

Vì ngày đầu tiên, khi anh đè tôi xuống hôn, tôi đã bật khóc.

Anh lật người dậy, buồn bực châm một điếu thuốc, một lúc sau mới thốt ra một tiếng:

“Đồ Gia Gia, có phải em bị mù không, không thấy anh đẹp trai hơn thằng oắt Kỷ Tuỳ đó sao? Em có cần phải chịu thiệt thòi như vậy?”

Tôi vùi đầu vào chăn khóc không ngừng, “Xin lỗi, em chỉ thích Kỷ Tuỳ.”

Tần Quan Dã tức giận không thôi: “Hắn là một tên vô dụng, còn phải dựa vào em cứu giúp, có gì đáng để em thích?”

Tôi nức nở phản bác: “Kỷ Tuỳ không phải là tên vô dụng, là em tự nguyện, không trách anh ấy.”

Tần Quan Dã tức đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Anh thật sự không tin là anh không thể cạy được góc tường này.”

“Đồ Gia, một tháng này, ông đây sẽ khiến em chủ động mở miệng cầu xin anh muốn em.”

Anh hy vọng tôi chủ động.

Thế nên một tháng đó, chúng tôi ra vào cùng nhau, nhưng anh chưa bao giờ động vào tôi.

Nhưng mà...mặc dù tôi và Tần Quan Dã không phát sinh chuyện gì, nhưng trong mắt người ngoài, tôi và anh đã không còn trong sạch.

Anh nổi tiếng là kẻ đào hoa, không ai tin rằng anh sẽ nằm trên giường với phụ nữ chỉ để trò chuyện.

Kỷ Tuỳ cũng không tin.

Tôi nói với hắn tôi và Tần Quan Dã trong sạch, nhưng Kỷ Tuỳ lại nghĩ tôi đang lừa dối hắn.

Hắn nghĩ đó là lời nói dối mà tôi đã bịa ra để cứu vãn mối quan hệ giữa chúng tôi.

Dù tôi có trăm miệng cũng không thể biện bạch được.

5

Hồi tưởng lại quá khứ, đầu tôi lại bắt đầu đau, tôi vội vàng cầm túi xách rời khỏi quán bar.

Có lẽ lo lắng tôi gặp chuyện gì đó, Tần Quan Dã vẫn luôn đi theo sau tôi.

Khi qua đường, tôi không nhìn kỹ đèn giao thông, nếu không phải Tần Quan Dã kịp thời ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lề đường, chắc tôi đã phải vào bệnh viện rồi.

“Đại tiểu thư, em muốn dọa c.h.ế.t anh à?” Tần Quan Dã hốt hoảng nói.

Lúc này tôi mới cảm thấy sợ hãi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cùng lúc đó, phía sau truyền đến một giọng nói đầy tức giận: “Đồ Gia!”

Tôi ngoái đầu lại thì nhìn thấy Kỷ Tùy với sắc mặt u ám, ánh mắt lạnh lùng.

Hắn bước nhanh tới, kéo tay Tần Quan Dã ra, nắm lấy cổ tay tôi kéo về bên mình, giọng nói lạnh lùng trách móc tôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/moi-em-an-keo-dau/3.html.]

“Giữa phố mà dây dưa với đàn ông lạ, em quên thân phận mình là bà Kỷ rồi sao?”

Tần Quan Dã đột nhiên cười khẩy: “Kỷ Tùy, anh còn tạo ra cả con riêng, lấy đâu ra mặt mũi mà trách móc Đồ Gia?”

Ánh mắt Kỷ Tùy hơi thay đổi, nhưng vẫn cười lạnh nói:

“Bất kể tôi ở bên ngoài thế nào, thì cũng không thay đổi được sự thật Đồ Gia là vợ tôi!”

“Tần Quan Dã, chuyện giữa tôi và vợ tôi, không đến lượt người ngoài như anh xen vào.”

“Anh dù sao cũng là Tổng giám đốc của Tần thị, chẳng lẽ còn muốn làm kẻ thứ ba?”

Tần Quan Dã nhướng mày cười khẽ, không bận tâm: “Tôi thích làm kẻ thứ ba vì tình yêu, anh có ý kiến?”

Ánh mắt Kỷ Tùy nhìn Tần Quan Dã đầy thù địch, hắn cười lạnh:

“Anh thích thì có ích gì!”

“Tôi khuyên anh sớm từ bỏ ý định đó đi, người Gia Gia yêu từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi thôi!”

Nhìn xem, hắn biết rõ tôi yêu hắn hết lòng, nhưng vẫn nhẫn tâm làm tổn thương tôi.

Hắn rõ ràng không còn yêu tôi nữa, nhưng vẫn có sự chiếm hữu mạnh mẽ đối với tôi, lợi dụng tình yêu của tôi dành cho hắn làm vũ khí để đả kích Tần Quan Dã.

Bỗng dưng tôi muốn khóc, lại thấy nực cười, nên vừa cười vừa rơi lệ.

Tôi cười rất lớn, nước mắt rơi ngày càng nhiều, trông tôi như một người điên.

Tháng Năm Đổi Dời

Hai người đàn ông trước mặt đều biến sắc, nhưng không dám lên tiếng ngăn cản tôi.

Một lúc sau, tôi mới ngừng cười, đôi mắt đỏ hoe nhìn Kỷ Tuỳ trong tuyệt vọng.

Hắn cũng đang cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt đen như mực phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của tôi.

Giọng tôi run rẩy, khó nói thành lời: “Kỷ Tùy, năm nay tôi 28 tuổi rồi.”

“Từ lúc tôi 18 tuổi yêu anh đến nay, đã tròn mười năm.”

“Tôi mất trọn mười năm mới hiểu ra, những lời thề bên nhau đến đầu bạc, mãi mãi bên nhau, đều là giả dối.”

Như nhận ra tôi sắp nói gì tiếp theo, ánh mắt Kỷ Tuỳ thoáng qua sự hoảng loạn, những ngón tay nắm chặt cổ tay tôi đột nhiên siết chặt hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, chậm rãi nhưng quyết tâm nói: “Kỷ Tuỳ, tôi không cần anh nữa, chúng ta ly hôn đi.”

Lời vừa dứt, cả người Kỷ Tuỳ chao đảo, nhìn tôi không thể tin nổi, bàng hoàng hỏi: “Em... nói...gì cơ?”

6

Tôi biết hắn đã nghe rõ, nên không lặp lại lần thứ hai, cũng không nhìn vào ánh mắt tối tăm khó hiểu của hắn.

Chỉ lạnh lùng rút tay ra khỏi tay hắn, quay người bước tới bên đường, vẫy tay gọi taxi.

Tần Quan Dã, người vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ đi theo sau tôi.

“Đồ Gia Gia, đã trễ rồi, em lại uống rượu, để an toàn, tôi lái xe đưa em về.”

Tôi còn chưa kịp từ chối thì Kỷ Tùy – người đã hồi phục sau cơn khiếp sợ, sải bước nhanh về phía trước, đ.ấ.m Tần Quan Dã một cú.

“Dám tán tỉnh vợ tôi trước mặt tôi, anh coi tôi c.h.ế.t rồi à?”

Loading...