Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Nguyệt Thú - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:57:15
Lượt xem: 486

Chương 27

 

Những lời hắn nói thật êm tai.

 

Từng câu hứa hẹn, đủ để khiến ta xao lòng một lần nữa.

 

Nhưng khuôn mặt của hắn dần chồng lên với hình ảnh Thôi Thú trong giấc mơ, kẻ đã đ.â.m ta một nhát chí mạng.

 

Nếu ta kể lại những gì đã xảy ra trong giấc mộng, liệu Thôi Thú có tin không?

 

Ta có dám đối diện với sự thật này không?

 

Im lặng một lúc lâu, ta cúi đầu, trong lòng đã quyết định, tiếp tục nhón lấy một quả hồng.

 

"Được, ta tin ngươi. Nhưng ngươi cũng nên biết, ta là công chúa, không thể làm chính thê của ngươi. Triều đình ta xưa nay không có tiền lệ phò mã nắm giữ trọng quyền."

 

Nói đến đây, hẳn hắn đã hiểu lời từ chối khéo léo của ta.

 

"Thôi Thú, ta không còn ghét ngươi nữa, nhưng chúng ta... nên dừng lại ở đây thôi."

 

Thôi Thú trấn tĩnh lại, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười tự giễu, phớt lờ lời ta nói, tự mình tiếp tục:

 

"Không sao cả.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, ta không thua kém bất kỳ người theo đuổi nào của nàng, Thôi Thú ta, chỉ có thể hơn hẳn bọn họ."

 

Đôi mắt đen láy của hắn kiên quyết nhìn ta:

 

"A Nguyệt, trước khi điều đó xảy ra... đừng nhìn ai khác, xin nàng."

 

Chương 28

 

Thôi Thú quả thật không dễ dàng từ bỏ.

 

Nhưng ta không chờ được lời mời mùa xuân của Cố Chí Hoài, mà thay vào đó, giữa một đống thiệp mời từ các công tử vương tôn, ta lại nhận được thứ do Thôi Thú gửi đến.

 

Ngày đầu tiên, hắn gửi đến một rương đầy binh khí quý.

 

Chiếc chùy trong đó còn to hơn đầu ta.

 

Khi mở ra, ta phát hiện hắn còn cẩn thận kèm theo một mảnh giấy:

 

“Đây là chùy số một của U Vân. Nếu có kẻ nào dám quấy rối, hãy dùng chùy này để bảo vệ bản thân.”

 

Ta không nói nên lời.

 

Đại ca, hay ngươi thử tự mình cầm chiếc chùy đó lên mà gõ vào đầu mình trước xem sao?

 

Ngày hôm sau, Thôi Thú lại gửi tới một con ngựa nhỏ đáng yêu.

 

Vì ta thích cưỡi ngựa, nên cũng tạm coi là hắn có chút đổi mới.

 

Nhưng chưa cưỡi được hai ngày, con ngựa nhỏ vì không hợp với khí hậu mà bị tiêu chảy, thứ nước vàng nhạt đó b.ắ.n đầy chuồng ngựa.

 

Từ đó về sau, ta cấm bất kỳ thứ gì liên quan đến Thôi Thú bước vào trong phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/minh-nguyet-thu/phan-10.html.]

 

Còn hắn, mỗi lần đến thăm cũng đều bị ta từ chối ngoài cửa.

 

Ngày thứ năm, hai bên con phố dài trước cổng phủ công chúa, chỉ trong một đêm đã tràn ngập những đóa hồng đỏ.

 

Lẽ ra đây không phải là mùa hoa hồng nở.

 

Thế nhưng, sắc đỏ rực rỡ ấy lại kéo dài hàng dặm trên nền tuyết trắng xóa, mỗi nhành hồng đỏ đều được cẩn thận bảo quản trong những khối băng, giữ nguyên vẻ đẹp khi nở rộ.

 

Ngay cả Phục Linh cũng không khỏi kinh ngạc, khen ngợi:

 

"Chao ôi, thật đẹp! Tướng quân quả nhiên đã khai sáng!”

 

"Công chúa, chắc ngươi ấy biết bệnh tình của người đã khá hơn, nên cố ý làm vậy để người vui lòng!"

 

Ta liếc mắt nhìn qua.

 

Đúng là có chút tiến bộ, nhưng không nhiều.

 

Ta xách váy, bước ra khỏi phủ công chúa.

 

Tiếc thay, Thôi Thú không biết rằng, Cố Chí Hoài đã hẹn ta đi chơi hôm nay, và ta đã đồng ý.

 

Giờ hắn thậm chí còn không xếp hạng nổi để làm ta khuây khỏa.

 

Chương 29

 

Rõ ràng là Cố Chí Hoài hẹn ta, nhưng hắn lại đến muộn hẳn nửa canh giờ.

 

Khi gặp ta trước cổng chùa An Nghiệp, Cố Chí Hoài mồ hôi nhễ nhại.

 

"Minh Nguyệt, nàng hiếm khi chịu gặp ta, sao còn chọn nơi này..."

 

"Những ngày gần đây ta ngủ không ngon, thường gặp ác mộng. Nghe nói có cao nhân ở đây, ta muốn tới thử xem.”

 

"Sao, ngươi có vẻ không muốn đến đây?"

 

Ta nhận thấy sự do dự của Cố Chí Hoài.

 

Hắn vội vàng xua tay:

 

"Không có chuyện đó! Ta vừa khỏi bệnh, nàng cũng biết mà. Lần sau chúng ta có thể đến tiểu đình Du Châu, các cô nương đều thích nơi đó!"

 

Ta ngắm nhìn đôi chân run rẩy của Cố Chí Hoài qua mạng che mặt, không khỏi suy nghĩ.

 

Vừa nãy ta và Phục Linh cũng trèo lên đây một mạch, cũng không đến nỗi mệt như thế này.

 

Có lẽ, lời Thôi Thú nói là đúng.

 

Bỏ qua những chuyện khác, Cố Chí Hoài quả thật có thể lực hơi yếu.

 

Ta bước vào thiền phòng phía sau, chúng ta vừa nói vừa cười, hoàn toàn không để ý đến một bóng dáng quen thuộc.

 

Khi bước qua nhau.

 

Người đó khựng lại một chút, rồi đột nhiên quay người lại.

Loading...