Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Midnight Montage: Ai Đang Đi Cùng Tôi Ở Nơi Tối Tăm? - Mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt không thành công (3)

Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:14:36
Lượt xem: 1

03

 

Tôi bỗng nhiên tỉnh lại.

 

Đồng hồ trên tường đang chỉ đúng ba giờ.

 

Mọi thứ vừa xảy ra, liệu có phải chỉ là một giấc mơ?

 

Khi tôi nghĩ rằng đó chỉ là một cơn ác mộng 

 

Tôi nghe thấy phòng khách phát ra một âm thanh khiến tôi nổi da gà.

 

“Mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt không thành công.”

 

Tôi liền ngồi bật dậy.

 

Không phải mơ.

 

Tất cả mọi chuyện đều đã từng xảy ra.

 

Nhưng không hiểu sao tôi lại quay trở về.

 

Quay trở lại khoảnh khắc ba giờ sáng này.

 

Có lẽ đây là ông trời đã cho tôi một cơ hội sống nữa.

 

Tôi nắm chặt tay.

 

Tôi nhất định phải cứu bà ngoại và cả chính bản thân mình.

 

Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường.

 

Chỉ một phút nữa, bà ngoại sẽ dậy để đi vệ sinh.

 

Tôi phải nhân lúc này vào phòng bà, ngăn cản bà ra ngoài.

 

Tôi ló đầu ra.

 

Người phụ nữ vẫn đứng đó, rướn cổ cố gắng mở khóa điện thoại của tôi.

 

Tôi muốn bước đi.

 

Nhưng nỗi sợ khiến tôi chần chừ.

 

Tôi cúi đầu nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, chỉ còn 30 giây nữa.

 

Giây phút này, tôi lấy hết toàn bộ dũng cảm của bản thân, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy vào phòng bà ngoại rồi trở tay khóa cửa lại. Đúng lúc đó, bà ngoại đang chuẩn bị bước xuống giường.

 

Bà không hiểu gì nhìn tôi.

 

Bà đang định nói gì đó thì bị tôi bước tới che miệng.

 

"Đừng lên tiếng."

 

Tôi nhỏ giọng, thở dốc nói với bà.

 

Bà ngoại bị tôi dọa sợ lại cộng thêm không biết chuyện gì đang xảy ra nên nhìn tôi đầy oan ức.

 

Tôi không có thời gian giải thích cho bà hiểu.

 

Tôi cầm lấy điện thoại bà ngoại để ở đầu giường, chuẩn bị báo cảnh.

 

Nhưng thứ làm tôi cảm thấy tuyệt vọng là máy của bà không còn pin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/midnight-montage-ai-dang-di-cung-toi-o-noi-toi-tam-lqzb/mo-khoa-bang-nhan-dien-khuon-mat-khong-thanh-cong-3.html.]

 

“Sao bà không sạc pin?” Tôi hạ giọng bực bội hỏi.

 

Bà ngoại nhìn tôi với vẻ tội nghiệp, vẫy tay: “Bà quên mất, bà quên mất.”

 

Biểu cảm của bà giống như một đứa trẻ vô tội.

 

Tôi biết, bà lại phát bệnh rồi.

 

NHAL

Lúc này tôi vừa tuyệt vọng vừa bất lực.

 

Chiếc điện thoại duy nhất có thể liên lạc với bên ngoài tạm thời cũng đã hết pin.

 

Nhưng may mắn là tôi đã khóa cửa, vẫn có đủ thời gian để sạc pin và báo cảnh sát.

 

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân.

 

Âm thanh ấy rất kỳ lạ.

 

Như thể người đó đang kiễng chân đi.

 

Người phụ nữ đó đang đi về phía tôi!

 

Chờ một chút!

 

Đột nhiên, tôi rùng mình một cái.

 

Chìa khóa của cửa phòng tôi đang cắm bên trong.

 

Chìa khóa đó cũng có thể mở cửa này.

 

“Trốn đi!”

 

Tôi sốt ruột muốn bà ngoại trốn dưới giường.

 

“Dưới giường bẩn, không trốn dưới đó đâu.”

 

Bà ngoại hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

 

Tôi lo lắng muốn khóc.

 

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa.

 

Tôi nghe thấy tiếng chìa khóa cho vào ổ.

 

Xong rồi.

 

Không kịp nữa rồi.

 

Tôi điên cuồng đẩy bà ngoại xuống dưới giường.

 

Nhưng bà cố chấp không chịu chui vào.

 

Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn sụp đổ.

 

Tôi khóc chui xuống dưới giường.

 

Cảm giác tội lỗi ập đến, bao trùm lấy tôi.

 

Tôi ‘lại một lần nữa’ làm điều hèn nhát như thế.

 

Tôi bỏ rơi bà ngoại, tự mình trốn vào gầm giường.

 

Loading...