Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẸ CHỒNG NÀNG DÂU - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-08-03 17:50:27
Lượt xem: 5,097

3.

 

Rất là mệt mỏi khi vừa nhìn người già vừa chăm sóc người trẻ.

 

Đoàn Đoàn còn nhỏ, chủ yếu là nháo người.

 

Mẹ chồng bệnh đến như núi đổ, cả người trở nên vô cùng suy yếu, tuy nói là ở nhà chăm sóc nhưng vẫn cần thỉnh thoảng chạy đến bệnh viện kiểm tra trị liệu.

 

Hơn nữa Liễu Bình đột nhiên trở nên bận rộn công việc, thường xuyên tăng ca, không giúp được tôi một chút.

 

Tôi chạy tới chạy lui, không cách nào được nghỉ ngơi đầy đủ, ngắn ngủn bốn tháng thời gian, cả người giống như già đi mười tuổi.

 

May mắn thay, những ngày này nhiều nhất sẽ kết thúc sau hai tháng nữa.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, thở phào nhẹ nhõm, mang theo đồ ăn nhận mệnh đi về nhà.

 

Lúc đẩy cửa ra, thấy cửa phòng ngủ của mẹ chồng không đóng, bà đang dựa vào lưng giường gọi video.

 

Nghe giọng nói thì hình như đều là thân thích bên mẹ chồng, tôi cũng không chú ý lắm.

 

Lúc rửa rau thái rau, lại treo một lỗ tai lên nghe ngóng.

 

Đang nghe bà dùng giọng khàn khàn khen tôi chăm sóc rất cẩn thận.

 

Tôi có chút kinh ngạc, không ngời cũng có một ngày có thể nghe được mẹ chồng khích lệ.

 

Dù sao mấy ngày nay, bà rất là âm dương quái khí.

 

Rõ ràng thân thể suy yếu nhận cần tôi chăm sóc, nhưng lại tỏ vẻ là do con trai bà bỏ tiền ra, còn nói tôi là con dâu bà, việc chăm sóc bà là điều đương nhiên.

 

Tôi nghẹn khuất, nhưng nhớ tới việc người sắp chết, liền không so đo với bà nữa.

 

Hôm nay thấy bà hiểu ra như vậy, tôi nhướng mày, xào thêm một món.

 

Lúc bưng đến phòng ngủ cho bà, tôi phát hiện vẻ mặt của bà có chút mất tự nhiên, ánh mắt né tránh không dám đối diện với tôi, tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng da mặt bà mỏng.

 

Chờ khi bà ăn xong, tôi dọn dẹp nhà cửa xong lại dỗ Đoàn Đoàn ngủ, thời gian còn chưa tới tám giờ, Liễu Bình còn chưa tan tầm, tôi suy nghĩ một chút, chủ động liên lạc với Chương tổng.

 

Cô ấy là tổng giám đốc công ty, đối với tôi rất coi trọng, cho nên khi tôi nói rõ tình huống xin kéo dài ngày nghỉ, cô ấy vô cùng sảng khoái đồng ý, còn tỏ vẻ sẽ ngừng lương giữ chức cho tôi.

 

Nhưng tôi không thể cứ tiêu xài lòng tốt của cô ấy, nghĩ nhiều nhất chỉ còn hai tháng nữa là có thể trở về làm việc, liền định lợi dụng thời gian buổi tối tìm hiểu rõ ràng nghiệp vụ mấy tháng gần đây của công ty, để sau khi trở lại làm việc có thể trực tiếp bắt đầu.

 

Tổng giám đốc Chương nhanh chóng gửi cho tôi một đống tài liệu lớn, tôi xem vo cùng nghiêm túc, hơn nữa Đoàn Đoàn cả đêm thức khóc ầm ĩ, mãi đến ba giờ sáng tôi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

 

Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức.

 

Khi đẩy cửa ra nhìn thấy một phòng đầy người, cả người tôi bối rối.

 

Nam nữ lui tới nhiệt tình chào hỏi tôi, tôi sững sờ đáp lại, cẩn thận quét mắt một vòng mới nhận ra những người này đều là thân thích của mẹ chồng!

 

Mẹ chồng có một anh trai một chị gái, nhà anh trai lại có hai đứa con trai, nhà chị gái một trai một gái, đều đã kết hôn.

 

Hôm nay hai đại gia đình hơn mười người này chỉnh tề đều chen chúc ở nhà tôi, nhét đầy phòng khách.

 

Tình hình như thế, tôi chỉ nghĩ đến một khả năng, đó chính là mẹ chồng biết mình không còn sống được mấy ngày nữa, muốn cùng thân nhân đoàn tụ lần cuối cùng, nên đã gọi người tới.

 

Tôi tỏ vẻ hiểu, nhưng nhiều người như vậy ăn cơm như thế nào đều là một vấn đề.

 

Suy nghĩ một chút, tôi quyết định gọi khách sạn ra ngoài ăn.

 

Lúc cầm điện thoại di động cân nhắc gọi nhà nào, tôi chợt nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình giữa những giọng nói ồn ào.

 

Tôi ngơ ngác nhìn lên và thấy mẹ chồng đang chỉ tay vào tôi với vẻ tự hào.

 

“Tuệ Tuệ đã chăm sóc ta rất tốt trong những tháng tôi ốm đau, mỗi ngày ba bữa, ba món mặn một món canh, còn giúp ta lau người rửa mặt chải đầu, vô cùng có trách nghiệm.”

 

Mấy anh chị em họ đều giơ ngón tay cái lên với tôi, luôn miệng khen ngợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/me-chong-nang-dau/phan-3.html.]

 

Tôi có chút ngượng ngùng cười cười, vừa định nói đều là nên làm, lại nghe thấy mẹ chồng đổi giọng.

 

“Cho nên mấy đứa cứ yên tâm giao anh chị của ta ở đây, Tuệ Tuệ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ.”

 

Mấy anh chị cũng đúng lúc khen ngợi tôi.

 

“Vậy làm phiền Tuệ Tuệ rồi.”

 

Tôi: ???

 

Tôi trực tiếp choáng váng!

 

4.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì mẹ chồng đã xua xua tay.

 

“Có gì mà làm phiền chứ, chẳng qua chỉ là chăm sóc thêm hai người mà thôi.”

 

Sau đó lại quay đầu vênh mặt hất hàm sai khiến tôi.

 

“Tuệ Tuệ, con yên tâm, ta sẽ không để con bận rộn vô ích, mấy anh chị họ của con sẽ chung tiền, mỗi tháng cho con 6000 tệ.”

 

Nghe vậy, tôi cuối cùng rõ ràng ý đồ của mẹ chồng.

 

Quay lại nhìn hai ông già đang nằm ở phía bên kia sofa, tôi gần như tức giận đến mức bật cười.

 

Anh trai bà say rượu đột quỵ liệt nửa người, không thể tự lo liệu cuộc sống, chị bà bị Alzheimer, còn khó hầu hạ hơn cả trẻ con.

 

Hai người này lại không thân chẳng quen gì với tôi, bà lấy đâu ra mặt mũi muốn tôi chăm sóc đây!

 

Nhưng mẹ chồng lại không ý thức được điều này này.

 

Bà còn kéo tay mấy đứa cháu ngoại trai cháu gái nói cảm ơn.

 

“Con bé vốn ở nhà chăm sóc ta và Đoàn Đoàn, cũng không đi làm, hôm nay mấy đứa đưa người tới, mỗi tháng lại cho con bé sáu ngàn, giúp A Bình chia sẻ không ít áp lực, dì còn muốn cảm ơn mấy đứa nữa kìa.”

 

Tôi trực tiếp ngắt lời bà với vẻ mặt nghiêm nghị và nói:

 

"Con không đồng ý!"

 

Nhìn thấy tôi từ chối, vẻ mặt của nhiều người đột nhiên trở nên xấu đi.

 

Anh cả Lưu Nghị An hơi cụp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười.

 

“Có phải em thấy số tiền này quá ít không? Nếu như vậy thì tụi anh có thể lại thêm một chút, mỗi nhà ra hai ngàn, cho em mỗi tháng 8000 tệ, thế nào?"

 

Mỗi tháng tám ngàn, nhưng nghe giọng điệu của anh ta, cứ như thể anh ta đang cho tôi tám mươi nghìn một tháng vậy.

 

Cứ như vậy, mấy người khác còn vẻ mặt không cam lòng, cuống quít nháy mắt với Lưu Nghị An, trách cứ anh ta không trải qua thương nghị đã tự tiện thêm tiền.

 

Chị họ Lý Cầm còn cười nhạo nhỏ giọng than thở một câu:

 

"Sáu ngàn còn chê ít? Sao không lên trời luôn đi!”

 

Tình cờ lúc này căn phòng tương đối yên tĩnh nên tôi nghe được.

 

Cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực, tôi không kìm được nên hét lại.

 

"Đã như thế thì hãy đưa mẹ chồng và dì của tôi đến nhà chị chăm sóc đi, chị khẳng định không thể đòi tiền mẹ ruột nhỉ, mẹ chồng tôi thì mỗi tháng tôi cho chị ba ngàn, anh họ lại cho chị ba ngàn, chị cảm thấy thế nào?"

 

Vẻ mặt Lý Cầm cứng đờ, nhất thời không nói gì nữa.

 

Thì ra cô ta cũng biết việc hầu hạ người này không dễ làm nhỉ!

 

Tôi lạnh lùng cười:

 

“Chính bố mẹ ruột của mình còn không chăm sóc nổi, ở đây kêu cái quái gì!”

Loading...