Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mẫu phi ta muốn làm thái hậu - 12

Cập nhật lúc: 2024-06-14 14:18:02
Lượt xem: 388

Mẫu phi xoa tay ta không nhịn được cười, Hồng Dược thay ta gắp thức ăn, cười hì hì nhìn qua: "Vậy ta liền chờ làm Hoàng hậu của người!"

Lời nói trẻ con của năm tuổi, khi ta mười bảy tuổi đã trở thành sự thật.

Hồng Dược so với trước kia càng thêm vững vàng, cũng so với trước kia càng thêm thiên vị ta, nàng luôn luôn như vậy, ngoại trừ vây quanh ta, không có chuyện gì khác.

Hồng Dược so với trước kia càng thêm vững vàng, cũng so với trước kia càng thêm thiên vị ta, nàng luôn luôn như vậy, ngoại trừ vây quanh ta, không có chuyện gì khác.

Ta vén khăn trùm đầu cho nàng, trong lòng cảm thấy thực sự vui mừng.

Kéo nàng đi dạo quanh cung điện, ta vừa chạy vừa gọi nàng: "Hồng Dược!" Hồng Dược!".

Dừng lại trước cổng chính, ta nghiêm túc nhìn nàng: "Tất cả tôn vinh cao nhất, trẫm còn muốn cho ngươi và Mẫu phi thật nhiều."

Nhưng Hồng Dược không quan tâm chút nào. Nàng nghiêm khắc nhíu mày: "Thiếp không có ở đây, bệ hạ sao lại gầy nhiều như vậy?"

Ta hiếm khi muốn nghịch ngợm, nhưng giờ phút này, lại không nhịn được giả bộ làm mặt quỷ với nàng, sau đó chạy đi: "Vậy nàng đem trẫm nuôi mập một chút!"

Từ phía sau, Hồng Dược nở một tràng cười bất đắc dĩ: "Được", ta nhào vào trong giường tân hôn thật lớn, buồn ngủ và thoải mái.

Đôi mắt dần dần bắt đầu không mở ra, ta dụi mắt thì thầm: "Ta biết, Hồng Dược là tốt nhất..."

Có người đắp chăn cho ta, lúc ta buồn ngủ, ta nghe thấy tiếng của Hồng Dược, từ bên tai nhẹ nhàng truyền đến: "Bệ hạ mới là tốt nhất."

13

Năm Trinh Chiêu thứ tư, trung cung có thai. Thái y vội vàng chạy tới Khôn Ninh cung, bắt mạch cho Hồng Dược. Một sợi tơ màu đỏ xuyên qua lớp màn che, ta ngồi bên cạnh Hồng Dược, đem nó buộc ở cổ tay mình.

Phụ thân của hài tử, là Đàm Nô. Hắn từ trước đến nay ôn nhu ngoan ngoãn, ta cũng không tính toán để hắn rời xa mình.

Mẫu phi cùng Hồng Dược thay ta an bài cực thỏa đáng, dưới sự yểm hộ của hai người họ, ta liên tiếp hạ sinh một hoàng tử một công chúa.

Triều đình bận rộn, ta không có tâm trí chăm con, đều ném cho Hồng Dược. Dù sao cũng là Hoàng hậu, không ai có tư cách làm mẫu thân của hai hài tử này hơn nàng nữa.

Đàm Nô, phần lớn thời gian đều được ta cực kỳ sủng ái. Hắn có thể được tự do, có thể rời đi bất cứ lúc nào nhưng hắn không muốn. Đàm Nô thực sự yêu ta, cũng yêu hai hài tử.

Ta có thể chấp nhận hắn nhìn hai hài tử từ xa, nhưng ta không cho phép hắn tiếp xúc riêng với chúng. Ta biết điều đó thật tàn nhẫn, nhưng đó là điểm mấu chốt của ta.

Đàm Nô biết rõ nhưng hắn đã cố ý vượt quá giới hạn. Con người vốn là không biết đủ, vừa có được Lũng Lô, lại muốn có Thục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-phi-ta-muon-lam-thai-hau/12.html.]

Đàm Nô không thể muốn mọi thứ.

Dù sao cũng có tình cảm, ta lập trạch viện cho hắn, cam đoan sau khi xuất cung hắn cũng có thể sống sung túc vô ưu. Nhưng Đàm Nô không muốn đi, hắn chưa bao giờ khóc thương tâm như vậy, cầu xin ta cho hắn một cơ hội khác.

"Con của ngươi sẽ trở thành Thiên tử Đại Ninh, Đàm Nô, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?" Ta thản nhiên nhìn hắn.

Ánh mắt Đàm Nô cực kỳ tuyệt vọng. Hắn hỏi ta: "Bệ hạ, người có yêu ta không?"

Trong mắt ta nổi lên một tia thương hại, nhưng cũng chỉ là thương hại.

Đàm Nô hiểu được nên chán nản buông tay.

Ta chưa bao giờ biết khí chất mạnh mẽ của hắn như thế, tình nguyện lựa chọn quyên sinh ở trước mắt ta, cũng không muốn đi con đường mà ta đã mở ra cho hắn.

Hắn ngã vào trong n.g.ự.c ta, gắt gao nắm lấy vạt áo ta, nhìn ta, ánh mắt hung dữ: "Ta chính là muốn c.h.ế.t trong vòng tay nàng, như vậy... Để nàng không quên ta... Nàng không yêu ta... Cũng không được yêu người khác...".

Ta gật đầu đồng ý.

Đàm Nô c.h.ế.t vòng tay ta, thực sự không đáng.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Cưới vợ sinh con, cơm áo gạo tiền, hắn vốn có thể sống rất tốt. Một đế vương đủ tư cách, là không thể có tư tâm tư ái, tình yêu là tử huyệt, là khe nứt, là nhược điểm trí mạng sẽ đánh bại ta.

Đàm Nô rõ ràng biết, nhưng vẫn muốn như cũ. Điều này là quá xấu, ta không thể đồng ý, bất cứ ai muốn, ta không thể không thể đồng ý.

Nhưng Đàm Nô nói rất đúng, hắn c.h.ế.t trong vòng tay ta, ta thực sự là không quên được hắn.

14

Năm Trinh Chiêu thứ bảy, Tạ Đoan Bình lâm bệnh qua đời.

Mẫu phi nghe được tin tức này, cũng không có khổ đau lòng nhiều, dù sao cũng không phải là huynh muội ruột đồng mẫu sinh ra.

Tạ thị thực sự là không cam lòng, bọn họ từng tin tưởng chắc rằng, ta sẽ lập nữ tử Tạ thị làm trung cung, nhưng ta lại lập nữ tử của Hứa thị, chống lại Tạ thị.

Không phải ta chưa từng nghĩ đến việc để nữ nhi vào cung làm phi, nhưng ta cự tuyệt rất rõ ràng, vĩnh viễn không tuyển tú, muốn cùng Hoàng hậu cả đời một đời một đôi. Nhưng luôn có người chưa từng từ bỏ ý định.

Ta khác phụ thân ta, hài tử của ta ít nên rất quý. Hắn ngu xuẩn ngốc nghếch, nhưng ta lại thông suốt.

 

 

Loading...