Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:03:05
Lượt xem: 4

"Thì ra cô chính là trợ lý mới mà bác sĩ Dương nói." Chu Chính Hiến cười yếu ớt, "Lâm tiểu thư quả nhiên là học trò cưng của giáo sư Bao."

 

Lâm Tẫn Nhiễm ngoài cười nhưng bên trong không cười, "Khách sáo rồi."

 

"Vậy bây giờ cô muốn đi đến phòng y tế tìm bác sĩ Dương à?"

 

"Vâng."

 

"Vậy tốt quá, cùng đường rồi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm hơi khựng lại, bây giờ xung quanh không có người, anh lại lên tiếng nói cùng đường, cô sẽ không có quy củ mà tự mình đi trước, nếu để anh ngồi trên xe lăn đi một mình thì hình như cũng không thích hợp lắm.

 

Lâm Tẫn Nhiễm ho một tiếng, "Vậy tôi đưa Chu tiên sinh một đoạn nhé."

 

Chu Chính Hiến cũng không khách sáo, "Được."

 

Lâm Tẫn Nhiễm đi đến phía sau anh, đưa tay đặt lên xe lăn, chậm rãi đẩy xe về phía trước.

 

Bánh xe lăn qua hành lang làm bằng gỗ phát ra thanh âm be bé, Lâm Tẫn Nhiễm đột nhiên cảm thấy có chút kì diệu, thời gian quay vòng, giờ khắc này cô lại trở về bên cạnh anh...

 

"Duy Ân bình thường hơi hồ đồ, vừa rồi đã đắc tội rồi, mong Lâm tiểu thư thứ tội." Chu Chính Hiến đột nhiên nói.

 

Lâm Tẫn Nhiễm “ừm” một tiếng, "Là trẻ con thôi, tôi không để ý đâu."

 

Khóe miệng Chu Chính Hiến giật giật, "Trẻ con? Lâm tiểu thư chắc cũng chỉ lớn hơn Duy Ân một, hai tuổi mà thôi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt, liếc anh một cái, nhưng từ góc độ này cô không thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh, cô thuận miệng nói, "Ồ, vậy sao, tôi cho rằng anh ta mới dậy thì thôi."

 

Nói đúng ra thì lớn hơn hai tuổi, hồi trước lúc vào Chu gia cô đã 10 tuổi thì Chu Duy Ân mới 8 tuổi, tuy anh ta nhỏ tuổi nhưng lại nghịch ngợm vô cùng, trước mặt người khác thì yên tĩnh nhưng lại rất thích đấu võ mồm với cô, ngày nào hai người cũng cãi nhau ầm ĩ. Nhớ lúc ấy trong Chu gia, cô là người bạn duy nhất của anh ta, mà anh ta cũng là sự ấm áp ít ỏi của cô.

 

"Đến rồi à?" Lâm Tẫn Nhiễm nhìn thấy tấm biển có chữ "Y tế" rất lớn trước cửa thì ngừng lại hỏi.

 

"Ừ."

 

Hai người còn chưa đi vào thì có một ông lão khoảng hơn 60 tuổi, mặc áo khoác trắng đi ra, "Đại thiếu gia, cậu tới rồi à, ơ kìa? Sao Chu Diễn lại biến thành một cô gái rồi."

 

"Lão Dương, cô ấy là Lâm Tẫn Nhiễm." Chu Chính Hiến nói.

 

Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu với người trước mặt, "Ông là bác sĩ Dương phải không, cháu là Lâm Tẫn Nhiễm, là trợ lý mới của ông."

 

Lão Dương bỗng nhớ ra, "A a a, là cô à, là học trò của Tiểu Bao à?"

 

Tiểu Bao... Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, "Vâng."

 

"Tốt lắm, tốt lắm. Mau vào đi, Tiểu Bao đã nói với tôi rồi, cô là một học trò rất đáng tin." Lão Dương nhận lấy nhiệm vụ đẩy xe lăn từ Lâm Tẫn Nhiễm, "Về sau, cô làm theo những gì tôi giao là được, Vân Thanh, con dẫn cô ấy đi thay áo đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mat-na-cua-em/chuong-9.html.]

 

Bên cạnh giá thuốc có một cái đầu thò ra, "Vâng, sư phụ."

 

"Chị chính là Lâm Tẫn Nhiễm ạ?" Cậu bé được gọi là Vân Thanh nhìn qua thấy khá nhỏ tuổi, lớn nhất chắc chỉ mới học lớp 10 thôi. Nhưng dáng vẻ đoan chính, đứng đắn của cậu ấy rất giống người bề trên, cậu ấy ngoắc ngoắc ngón tay với Lâm Tẫn Nhiễm, "Chị qua đây với em, ở đây chúng ta phải chú ý vệ sinh, cũng giống như ở bệnh viện vậy, phải đeo găng tay và mặc áo khoác."

 

"Được."

 

Lâm Tẫn Nhiễm và Vân Thanh đi vào trong phòng, mà Chu Chính Hiến và lão Dương thì lại đi tới một hướng khác.

 

Vân Thanh đưa quần áo cho cô, sau đó thì nói, "Nhanh mặc vào và đi cùng em, thiếu gia muốn tắm nước thuốc, em làm sao thì chị học theo vậy nhé."

 

Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại một chút, "Tắm thuốc?"

 

"Đúng rồi, đây là thói quen, một tháng thiếu gia sẽ tắm 2 - 3 lần, những người khác cũng vậy, nếu cơ thể không khỏe thì cũng sẽ qua đây." Vân Thanh nói, "Ngược lại không khó đâu, chỉ ở một bên giúp đỡ là được."

 

Lâm Tẫn Nhiễm đã mặc xong áo khoác trắng, "Được rồi."

 

Vân Thanh nhìn thấy cô mặc xong rồi thì dẫn cô đến phòng tắm thuốc, trên đường cậu ấy vẫn không quên tò mò hỏi, "Nghe sư phụ nói, Tây y của chị rất lợi hại, mà còn nghiên cứu một chút về Đông y nữa."

 

"Đông y chỉ biết chút cơ bản thôi."

 

"Chị cũng lợi hại quá rồi, nhưng em chỉ muốn tập trung vào Đông y thôi, về sau sẽ theo chuyên ngành này."

 

Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, "Vậy em cố lên nhé."

 

Hai người nói chuyện câu có câu không cho đến khi tới phòng tắm thuốc.

 

Lúc Lâm Tẫn Nhiễm vào đã cảm thấy không gian trong căn phòng này rất lớn, mùi hương và màu sắc đều mang nét cổ xưa, khiến người ta cảm thấy giống như quay về phòng tắm của mấy nhà quý tộc thời cổ đại.

 

Cô đi qua phía sau chỗ rẽ, có một bức bình phong hoa mai ngăn cách, loáng thoáng có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên bên trong. Đúng lúc này, sau tấm bình phong có một bóng người áo trắng đi ra.

 

Không biết Chu Chính Hiến đã thay quần áo từ lúc nào, toàn thân màu trắng, trong mắt Lâm Tẫn Nhiễm thì áo khoác lụa trắng mỏng tanh bên ngoài giống như không mặc gì cả, cô lờ mờ có thể thấy được đường nét cơ thể của anh.

 

Lâm Tẫn Nhiễm híp mắt, con người như ngọc này mặc quần áo trắng càng giống như ngọc vậy.

 

Hàm ý không rõ trong ánh mắt của Lâm Tẫn Nhiễm, Chu Chính Hiến làm như không thấy, biểu hiện bình tĩnh này của anh rõ ràng đã hoàn toàn đối xử với cô như là bác sĩ của Chu gia rồi.

 

"Đi với em." Vân Thanh thấp giọng nói xong thì đi lên phía trước.

 

Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, cùng đi lên. Cô bước lên bục thủy tinh, giẫm lên tấm thảm màu xám.

 

Bởi vì đã đi đến gần cho nên Lâm Tẫn Nhiễm không tiện nhìn dáng vẻ của Chu Chính Hiến nữa, vì vậy cô thu hồi ánh mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào sau gáy của Vân Thanh.

 

Tuy đã cố gắng không để mắt đến sự tồn tại của Chu Chính Hiến, nhưng lúc lướt qua nhau, ánh mắt của Lâm Tẫn Nhiễm không khống chế được mà run lên.

 

Mùi hương nhẹ nhàng của thuốc Đông y, đủ dung đủ lượng làm lòng người ta phải chấn động. Mùi hương này cách cô rất gần, cô biết, nó bay ra từ người anh.

Loading...