Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:56:02
Lượt xem: 7

Ánh mắt của Chu Chính Hiến hơi nheo lại, tầm mắt cũng rơi trên bóng lưng của người đi cách đó không xa. Vai bằng tóc ngắn, vóc người thon dài... anh nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của cô, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, nhưng loại cảm giác quen thuộc này cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, bởi vì trong đầu anh đã xác định là chưa từng gặp người này.

 

Lâm Tẫn Nhiễm quay về kí túc xá, trong phòng còn có hai người khác nữa, mọi người đều mới được phân đến ở chung một chỗ, cảm tình còn chưa có gì tốt, vì vậy thấy cô vừa đẩy cửa vào cũng chỉ chào hỏi đôi chút rồi lại tiếp tục làm việc của mình.

 

Hai người cùng phòng đều thi đỗ lên nghiên cứu sinh, lúc trước cũng học đại học ở đây, cho nên trước khi được phân tới cùng một phòng với Lâm Tẫn Nhiễm thì đã từng nghe nói về Lâm Tẫn Nhiễm rồi.

 

Ở trường học, Lâm Tẫn Nhiễm khá nổi tiếng, có hai nguyên nhân , thứ nhất là vì thành tích, năm nào cũng đứng nhất, năm nào cũng nhận được học bổng, là cục cưng trong tay của tất cả giáo viên. Thứ hai là bởi vì vẻ ngoài và tính cách, dáng vẻ đẹp, da trắng, chân dài, nhưng thực sự lại là một núi băng. Lúc trước có không ít nam sinh tỏ tình với cô, nhưng người nào cũng bị cô nói cho vài câu liền chuồn mất, lý do lúc nào cũng tương tự như nhau: anh quá thấp, anh quá xấu, thành tích của anh không tốt.... ngắn gọn trắng trợn, làm người ta không có cách nào phản bác được, lâu dần tự nhiên không ai dám tỏ tình với cô nữa.

 

Mà trong đám nữ sinh, có vài người thấy cô chướng mắt, có vài người lại sợ cô, dù sao, tính cách công kích và sự lạnh lùng của Lâm Tẫn Nhiễm quá mạnh mẽ.

 

Lâm Tẫn Nhiễm ở trong phòng không nhiều, cô lấy một gói thuốc ở dưới gối ra, cầm điện thoại di động lên rồi lại đi ra khỏi phòng.

 

Theo thói quen, cô đến tầng thượng của kí túc xá, ở đây không khí rất thoáng, tình cờ mới có hội học sinh mang chăn ra đây phơi thôi. Cô đi tới trước lan can, lấy t.h.u.ố.c lá và bật lửa từ trong túi áo ra, châm lửa đốt một điếu.

 

Làn khói dài chầm chậm bốc cháy từ đầu ngón tay mảnh khảnh, cô hít một hơi, chậm rãi phun ra, làn khói xám lại bị gió thổi bay đi tan vào hư không.

 

Lâm Tẫn Nhiễm tựa vào lan can, nhìn làn khói bay bay, suy nghĩ cũng dần dần rõ ràng.

 

Thực sự đã gặp anh rồi, chín năm trôi qua, cô và anh mới gặp lại lần nữa. Cô đã từng vô số lần tưởng tượng tới cảnh này, cũng vô số lần nghĩ tới phản ứng của mình sẽ ra sao, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới, cô lại có thể có biểu hiện bình tĩnh như hôm nay.

 

Tất cả cảnh tượng chân thực khi còn bé đều khắc sâu trong đầu cô, cảnh tượng liên quan đến anh, liên quan đến lúc ở Tứ Xuyên vĩnh viễn là cơn ác mộng của cô. Nhưng dù sao cũng đã qua một thời gian dài, quả nhiên cô không còn là một cô bé con nữa, cô của bây giờ đã học được cách đối mặt với mọi việc mà không thay đổi sắc mặt.

 

"Ring ring ring..."

 

Đột nhiên di động vang lên, Lâm Tẫn Nhiễm dập tắt điếu thuốc, cúi mặt lấy điện thoại đang rung từ trong túi áo ra, "Alô?"

 

"Tẫn Nhiễm."

 

"Tư Nguyên?" Chân mày Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nhíu, "Anh về rồi."

 

"Ừ, bộ đội nghỉ hè."

 

"Ừ."

 

Phó Tư Nguyên hơi ngừng lại một chút mới nói, "Tẫn Nhiễm, bây giờ anh đang ở nhà em."

 

Lâm Tẫn Nhiễm, "Hả? Anh đúng là chẳng thay đổi chút nào, vừa nghỉ là đã chạy qua nhà em."

 

"Tẫn Nhiễm, sao em không nói với anh, anh đang nói đến chuyện của chú đấy." Ngữ khí của Phó Tư Nguyên hơi thất vọng, "Bệnh của chú cần có một số tiền lớn để chữa trị, vốn dĩ dì đã không đi làm, chỉ dựa vào một mình em làm sao có thể trả nổi chứ."

 

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười một tiếng, "Nói cho anh thì thế nào, bệnh này không phải là chuyện ngày một ngày hai, chỉ là gần đây mới chuyển biến xấu thôi. Haizz, Phó Tư Nguyên, anh là một quân nhân chính trực, muốn biến ra cho em một món tiền lớn hả?"

 

"Anh..."

 

"Được rồi, em đùa thôi." Lâm Tẫn Nhiễm nói, "Anh yên tâm, chuyện của cha em, tự em có thể giải quyết, anh đừng bận tâm."

 

"Chú cũng nhìn anh lớn lên, nếu như gia đình em có gì khó khăn thì anh sẽ giúp đỡ."

 

"Được, được. Vậy gần đây anh cũng ở nhà, giúp em chăm sóc bọn họ nhiều một chút nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mat-na-cua-em/chuong-4.html.]

 

"Anh hiểu rồi." Phó Tư Nguyên dừng một chút rồi lại nói, "Vậy mấy ngày nay em có về không?"

 

"Không về, phải lên lớp."

 

"Vậy..."

 

"Không nói nhiều nữa, buổi chiều em phải chuẩn bị lên lớp."

 

"...Vậy được rồi, em tự chăm sóc mình tốt nhé."

 

"Vâng."

 

...

 

Lâm Tẫn Nhiễm cúp điện thoại xong, kéo kéo áo khoác, rời khỏi tầng thượng.

 

Ngày thứ hai không có lớp, Lâm Tẫn Nhiễm vốn muốn đến thư viện ngây ngốc một ngày, nhưng Bao Thuần Bân gọi điện thoại muốn cô đến văn phòng một chuyến, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là từ bỏ thư viện thôi.

 

"Cốc cốc cốc..."

 

"Vào đi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm đẩy cửa ra, "Thầy, thầy tìm em ạ?"

 

"Ừ, lần trước em hỏi thầy có việc làm thêm nào không, có kết quả rồi này."

 

Lâm Tẫn Nhiễm tùy ý ngồi xuống sofa, "Thầy làm việc tốc độ thật đấy."

 

"Còn phải nói." Bao Thuần Bân đắc ý nhìn cô cười một cái, "Em yên tâm, việc làm thêm này rất tốt, sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu, một tuần em đến đó 3-4 ngày là được, cũng chỉ làm người giúp chăm sóc sức khỏe cho chủ nhân của nhà đó thôi, quan trọng là tiền lương rất hậu hĩnh."

 

Nói xong, Bao Thuần Bân chờ cô trả lời.

 

Lâm Tẫn Nhiễm liếc ông một cái, "Có chuyện tốt vậy sao?"

 

"Chính là em may mắn gặp được thầy ra tay đấy." Bao Thuần Bân nói, "Đối phương là bạn thân lâu năm của thầy, vừa đúng lúc gần đây cần một người giúp."

 

"Vậy phải cảm ơn thầy rồi."

 

“Đừng vội cảm ơn." Bao Thuần Bân lại nói, "Con nhóc này, bác sĩ tư không giống với bác sĩ thường, em muốn làm việc cho gia đình giàu có thì từ lời nói đến việc làm phải thật thận trọng, hiểu không?"

 

"Thầy yên tâm."

 

Bao Thuần Bân nhìn cô mấy lần, "Mấy tính xấu này của em làm thầy rất lo lắng em sẽ gây chuyện, huống gì không thể so sánh Chu gia với những gia đình hào môn khác"

 

"Sẽ không đâu... hả?" Lâm Tẫn Nhiễm hơi dừng lại, đột nhiên phản ứng trở nên kịch liệt, "Chu gia?"

 

"Đúng rồi, chính là Chu gia. Vị tiên sinh ngày hôm qua tới đấy, nhớ không, chính là chủ nhân của Chu gia đó."

 

"..."

Loading...