Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-10-04 11:40:09
Lượt xem: 1

Tay cầm dĩa của Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại một chút, người cô thích sao?

 

Ngô Quý Đồng thấy vẻ mặt đó của cô thì phấn khích hẳn lên, "WTF, thật sự có hả?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, "Không có."

 

"Em không tin, con người làm sao có thể không thích ai được chứ, sư tỷ, chị cũng không phải ni cô..."

 

Một mình Ngô Quý Đồng ở chỗ đó nghĩ linh tinh, trong đầu Lâm Tẫn Nhiễm lại hiện lên hình bóng của người kia, người đàn ông dịu dàng đó...

 

Nếu nói đã từng thích ai, đại khái thì vị Chu gia kia là một người đi.

 

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nở nụ cười châm biếm, mấy lời này có thể nói ra được sao?

 

Thời niên thiếu không muốn gặp được những người quá tuyệt vời, nếu không sẽ sai lầm cả một đời.

 

Ở trường lên lớp mấy ngày, Lâm Tẫn Nhiễm sắp xếp một số vật dụng sinh hoạt quan trọng và hai bộ đồ trước khi đến Chu gia.

 

Đến Chu gia, cô để hành lý trong phòng y tế. Công việc ở phòng y tế thực ra rất đơn giản, đun thuốc, khám một số bệnh vặt. Nhưng Chu gia nhiều người, mọi người có chút bệnh vặt thôi đều sẽ tới đây khám.

 

5 giờ chiều, Vân Thanh đưa cơm tối tới, Lâm Tẫn Nhiễm cũng trực tiếp giải quyết nó trong phòng y tế.

 

"Chị ơi, chị ơi, rốt cuộc chị cũng tới rồi." Lúc này, một cậu bé từ bên ngoài chạy vào, "Mấy ngày nay em qua đây rất nhiều lần, ông Dương nói chị đi học rồi, chị ơi, chị vẫn còn đi học giống như Triêu Triêu hả?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, thì ra là Triêu Triêu đẩy cô xuống bể thuốc lần trước, "Ừ, cũng giống em vậy."

 

"À...vậy hôm nay chị còn về trường không?"

 

"Không về."

 

"Vậy tốt quá, chị chơi với Triêu Triêu đi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm ho khan hai tiếng, "Chị còn có việc phải làm."

 

"Trễ vậy rồi sao còn có việc gì chứ, bỏ đi, em cho phép chị nghỉ đó." Triêu Triêu vênh mặt lên, chỉ vào một người hầu đang đi ngang qua phòng y tế, "Anh ơi, anh, anh gì ơi, em muốn nói chuyện với chị này, nếu chị ấy có việc gì anh làm giúp chị ấy nhé."

 

Người hầu kia vội gật đầu, "Vâng."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mat-na-cua-em/chuong-19.html.]

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

 

"Bé con, em ăn cơm chưa?" Rốt cuộc Lâm Tẫn Nhiễm cũng bị cậu bé lôi ra khỏi phòng, nhưng bọn họ cũng không đi xa, chỉ ngồi ở bậc thang ngoài phòng y tế.

 

"Em ăn rồi, ăn với mấy cậu và bà ngoại."

 

"Ừ, em là con của ai?"

 

"Mẹ em là Chu Duẫn."

 

Chu Duẫn...

 

Thì ra là cô ấy, chị gái của Chu Duy Ân, cô còn nhớ cô ấy lớn hơn cô 7 tuổi, bằng tuổi với Chu Chính Hiến. Ơ, con của Chu Duẫn đã lớn vậy rồi, sao Chu Chính Hiến vẫn chưa kết hôn nhỉ?

 

"Chị, chị cười gì thế?" Triêu Triêu khó hiểu hỏi cô.

 

"Hả? Chỉ là nhớ tới một chuyện thôi." Lâm Tẫn Nhiễm lên tiếng, "À, đúng rồi, lần trước em nói em cho rằng người trong bể là cậu nhỏ của em, nên em mới đẩy chị đúng không?"

 

Triêu Triêu gật đầu, "Vâng, ngày nào cậu nhỏ của em cũng chơi bời lêu lổng, lúc em thấy chị, cảm thấy chị rất đẹp, nghĩ là cậu nhỏ của em nhất định hy vọng chị xuống ngâm nước cùng."

 

"... Em, đứa nhỏ này, lòng dạ thật là khó lường."

 

"Không khó lường không khó lường, đều do cậu nhỏ của em dạy đó." Vẻ mặt Triêu Triêu đầy kiêu ngạo, "Nhưng em không ngờ trong bể lại không phải là cậu nhỏ, nhưng không sao, cậu lớn cũng không phê bình em quá, chỉ muốn em xin lỗi chị thôi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm véo véo gương mặt tròn trịa mịn màng của cậu bé, "Em còn chê chuyện chưa đủ lớn à?"

 

"Ha ha, cậu lớn dịu dàng như vậy sẽ không mắng chửi em đâu." Triêu Triêu bước tới gần Lâm Tẫn Nhiễm, "Chị ơi, tuy không tác thành cho chị và cậu nhỏ được, nhưng cậu lớn cũng không tệ đâu, chị có muốn cân nhắc không?"

 

"Bỏ đi nhóc con, em đừng có hại chị."

 

"Hại chị?" Đôi mắt Triêu Triêu trợn tròn, "Sao em lại hại chị chứ, cậu lớn tốt lắm, cậu ấy đối xử với ai cũng rất dịu dàng, thậm chí người hầu của Chu gia chúng ta đều nói vậy đó."

 

Sau khi nghe xong Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười một tiếng, "Anh ấy không phải người tốt lành gì đâu, đều giả vờ thôi, cậu bé, chị nói cho em biết, đừng thấy mặt của cậu lớn em dễ nói chuyện, thật ra anh ấy xấu xa lắm."

 

"Có thật không?" Cậu nhóc chớp cặp mắt to tròn tràn đầy sự tò mò, "Chị, có phải cậu lớn đối xử với chị không tốt không, cho nên chị mới phát hiện bộ mặt không muốn ai biết được của cậu lớn?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm suy nghĩ một lúc mới chống cằm nói, "Cũng không phải..."

 

"Xem ra hôm nay đến đây không mất công rồi, còn nghe được một ít lời nói đúng trọng tâm." Đột nhiên giọng nói của một người đàn ông từ phía sau truyền tới, sống lưng Lâm Tẫn Nhiễm chợt cứng lại, kinh ngạc quay đầu lại.

Loading...