Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mary Sue phiên bản nam - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-13 09:48:06
Lượt xem: 378

Giang Duật Phong gần như là phản xạ có điều kiện, cánh tay đang ôm tôi vội buông ra, sau đó đi lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, nghe máy.

“Anh Duật Phong, có sét đánh, em rất sợ... Aaaaa!”

Đầu dây bên kia, tiếng Thịnh Tiêm Tiêm gần như đang khóc nức nở. Mà đúng lúc này, một tiếng sấm nổ vang, Thịnh Tiêm Tiêm thét chói tai, trong điện thoại di động đồng thời truyền đến một tiếng cạch, sau đó không nghe được tiếng gì nữa.

“Tiêm Tiêm! Tiêm Tiêm, em đừng sợ, bây giờ anh lập tức quay về ngay với em.”

Giang Duật Phong vừa nghe thấy đầu dây bên kia không có tiếng nói, vội vàng gọi lại nhưng lần này làm sao cũng không liên lạc được liền vội vàng mặc áo khoác lên chạy nhanh ra ngoài.

Khi hắn bước ra khỏi cửa phòng, tôi nhanh chóng kéo cổ tay hắn nói: "Giang Duật Phong, trong nhà họ Giang còn có dì giúp việc mà.”

Bất kể là người nấu cơm hay quét dọn, nhà họ Giang mời đến không ít người làm. Buổi tối bọn họ cũng ở lại nhà họ Giang, thuận tiện chăm sóc một cô gái, dù sao đó cũng đều là trách nhiệm công việc.

Vì thế không nhất định, không nhất thiết phải Giang Duật Phong tự mình đi.

“Tiêm Tiêm vốn luôn nhát gan, quan hệ với mấy dì kia cũng không được tốt. Lúc này là lúc cô ấy đang sợ hãi, chắc chắn chỉ mong có anh bên cạnh. Nếu anh không trở về chăm sóc cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ sợ hãi đến phát khóc.”

Giang Duật Phong gấp đến độ không chịu nổi, ngay cả nói chuyện cũng thành ra lắp bắp. Ngược lại, tôi thế mà lại cảm thấy rất buồn cười

Thịnh Tiêm Tiêm không phải là đứa trẻ mới vài tuổi, cũng không phải còn ở cái tuổi có thể ngồi dưới đất khóc đòi người khác phải ôm mình.

“Cô ấy bây giờ đã 20 tuổi, không phải là một cô gái ở tuổi vị thành niên. Cho dù có sợ sấm sét đi chăng nữa, vẫn cần một người đàn ông trưởng thành như anh bảo vệ là có nghĩa gì?”

Trước đây Giang Duật Phong từng bảo vệ tôi. Khi đó, không chỉ có tôi và hắn mà ngay cả hai nhà Tô - Giang đều hiểu rõ trong lòng rằng, sau khi lớn lên chúng tôi nhất định sẽ ở bên nhau.

Nhưng hiện tại, hắn lại đi bảo vệ một cô gái khác. Điều này có nghĩa là gì?

“Đường Nguyệt, cô ấy không giống em. Em còn có ông nội và cả nhà họ Tô bên cạnh. Nhưng cô ấy vì anh mà không còn ai thân thích nữa. Cô ấy còn bị bệnh trầm cảm, đã từng muốn tự sát. Nếu anh không ở bên cô ấy, cô ấy sẽ không thể vượt qua được.”

Không giống nhau sao? Vì thế cho nên cứ là người yếu thế thì sẽ nhận được thiên vị sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mary-sue-phien-ban-nam/4.html.]

Tôi và Giang Duật Phong là bạn từ thuở nhỏ, và là cặp đôi đã đính hôn. Chúng tôi là đôi tình nhân không lâu nữa sẽ kết hôn, bước vào lễ đường ràng buộc hôn nhân.

Tôi đột nhiên rất muốn biết, rốt cuộc trong lòng Giang Duật Phong, Thịnh Tiêm Tiêm là cái gì?

Tiếng sấm ở bên ngoài ngày càng to hơn, vang hơn.

Có thể nhận ra Giang Duật Phong đang rất sốt ruột, hắn gạt tay tôi ra, đứng dậy xỏ giày xong liền mở cửa lớn, chuẩn bị rời đi.

Tôi đứng ở cửa phòng ngủ không nhúc nhích, cứ lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn từ phía sau như vậy. Ngay khi hắn sắp ra khỏi cửa, tôi mới lên tiếng:

“Giang Duật Phong, nếu hôm nay anh bước ra khỏi cánh cửa này, mọi chuyện giữa hai chúng ta coi như kết thúc.”

Chính là cái kiểu kết thúc triệt để, sẽ không có bất kỳ cách nào cứu vãn được.

Giang Duật Phong dừng bước, sau đó quay đầu nhìn tôi: "Đường Nguyệt, em nên biết điều một chút. Tiêm Tiêm hiện tại thật sự đang rất cần anh, đây là anh nợ cô ấy. Ngày mai anh sẽ trở về xin lỗi em, hôm nay em đi ngủ sớm một chút..."

Những lời sau đó, tôi không muốn nghe nữa. Cứ đứng như vậy lặng lẽ nhìn bóng lưng của hắn từng chút một biến mất trong bóng tối, sốt ruột đi gặp một cô gái khác.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Hic, tôi cảm thấy rất khổ sở. Chỉ là tôi đã nói lần sau sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua nữa, lời đã nói ra khỏi miệng tuyệt đối không thể rút lại. Đây là điểm mấu chốt của tôi.

Tôi lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Giang Duật Phong.

[Giang Duật Phong, chúng ta hủy hôn!]

Chỉ bảy chữ, kết thúc hoàn toàn 25 năm quen biết giữa tôi và hắn. Nghĩ đến cũng thật buồn cười, nhưng tôi cũng cảm thấy có chút may mắn, vì ít ra không phải đến sau khi kết hôn mới phát sinh loại chuyện này, hiện tại tôi vẫn còn có thể xử lý được mọi chuyện.

5

Buổi tối, tôi thu dọn đồ đạc về nhà, vừa hay bị ông nội bắt gặp.

Ông trầm mặt, cho gọi tôi và Tô Nghiễn Chu vào trong phòng làm việc, sau đó bắt đầu phân tích lợi hại cho cả hai chúng tôi.

“A Đường, ông đã sớm nói qua rồi. Ông nội luôn hi vọng con được hạnh phúc, cho nên ông mới không phản đối việc con và Giang Duật Phong mà con thích ở bên nhau. Bởi vì ông vẫn có chút tin tưởng vào nhà họ Giang. Nhưng nếu hắn không đáng tin cậy nữa, thì con bắt buộc phải kết hôn với Tô Nghiễn Chu. Ông nội biết điều này không công bằng với con, nhưng nhà họ Tô cần có người giúp con quản lý công ty. Các chú các bác của con đều đang từng ngày nhìn chằm chằm vào gia sản này, đây là lối thoát duy nhất.”

Tôi hiểu ý ông nội. Đơn giản chính là, nếu như tôi cùng Giang Duật Phong chia tay, từ nay về sau nhà họ Giang sẽ không thể giúp đỡ tôi nữa. Như vậy tôi nhất định phải kết hôn cùng Tô Nghiễn Chu.

Loading...