Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ma Tôn Này Thật Khó Chinh Phục - C08

Cập nhật lúc: 2024-07-05 08:34:00
Lượt xem: 42

Sư phụ đã sử dụng thuốc và dường như tinh thần cũng không tồi, ta cũng nhìn thấy vết thương của hắn trong lúc thay băng, nó trông hơi dữ tợn.

 

Ta nói: "Haiz, sẽ là một một vết sẹo lớn đấy."

 

Trầm Hà im lặng đưa ra một lọ kem trị sẹo, sư phụ nhận và vỗ vỗ bên giường, nói: "Tiểu Trầm, ngồi lại đây."

 

Trầm Hà ngồi xuống, cúi đầu, như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

 

Ta lạnh lùng, khoanh tay ngồi về phía bên kia, nhìn xuống sàn nhà.

 

Sư phụ hỏi: "Tiểu Trầm, sao cứ im lặng mãi vậy?"

 

Trầm Hà nắm chặt đường chỉ thêu trên áo, khuôn mặt bất an, nhìn lén sư phụ một cái, vội vàng quay đi.

 

Một lúc sau, hắn mới nói: "Lúc đó ta không cố ý đâu."

 

Sư phụ không ngờ hắn lại nói như vậy, có chút bất ngờ.

 

"Ai nói ngươi cố ý đâu? Im lặng vì chuyện này à, đừng quá lo lắng. Ta ổn mà, Tiểu Đào, đi mua cho Tiểu Trầm hai cái bánh bao, hắn vừa rồi chẳng ăn được mấy miếng cơm đâu."

 

"Tại sao phải mua bánh bao cho hắn, hắn có công trạng gì?" Ta lần đầu tiên cãi lời sư phụ, "Nếu không có hắn, sư phụ có bị thương không? Sư phụ sức khỏe vốn đã không tốt, nếu trở nên nghiêm trọng, không thể cứu chữa, người có nghĩ con sẽ ra sao không?"

 

Biểu hiện trên mặt sư phụ không đổi, không hề khó chịu vì thái độ của ta, ngược lại là vẫn giữ nụ cười nhân từ và hiền hoà.

 

Hắn nói: "Nếu ta không còn nữa, ngươi cũng còn Tiểu Trầm mà."

 

Lúc đó, ta cảm thấy mình như một đứa trẻ ba tuổi, chiến lược gì, kế hoạch gì, ta bỏ hết, ta khóc, ta không quan tâm: "Con cần người khác làm gì chứ! Ngoài người ra thì con chẳng cần ai hết"

 

Ta khóc lớn, thở không nổi, đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng vì sư phụ không hiểu lòng ta, ta không có tình cảm nam nữ với người, ta không coi sư phụ như một bậc trưởng bối, mà chỉ xem sư phụ là người thân duy nhất.

 

Sống đến hai đời, ta chỉ có một người thân là hắn, chỉ có hắn mới khiến ta cảm thấy mình đang sống như một con người.

 

Trầm Hà thấy ta khóc, bối rối nhìn ta, không biết lấy khăn từ đâu, cố gắng đưa cho ta, nhưng ta xua tay đuổi đi.

 

"Cút!" Ta nghiến răng chửi ầm ĩ.

 

Trầm Hà rời đi.

 

Sư phụ nói: "Tiểu Đào."

 

Ta không để ý, chỉ khóc, khóc đến khi nước mắt rơi cạn mới ngừng lại.

 

Ta sợ hắn qua đời, sợ sống một mình, dù chỉ “phải” sống đến năm hai mươi tuổi cũng sợ.

 

Sư phụ lấy khăn tay của mình ra cho ta lau mũi.

 

Hắn thở dài một hơi, nói với ta: "Ngươi kết hôn với Trầm Hà, không phải vì ngươi thích hắn à?"

 

Ta không trả lời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ma-ton-nay-that-kho-chinh-phuc/c08.html.]

"Vì sao ngươi lại nói ngoài ta ra không muốn ai nữa?"

 

Ta vẫn không nói gì.

 

Sư phụ che miệng, ho một hai tiếng, con đường: "Ta rất quan trọng với ngươi sao?”

 

Ta cực lực gật đầu.

 

Sư phụ nói: “Người quan trọng, đều là do ngươi đích thân lựa chọn, miễn là ngươi muốn, ngươi sẽ có thể có rất nhiều người quan trọng."

 

Ta không ngờ hắn sẽ nói như vậy, đầu óc hơi bối rối, không hiểu ý của câu nói này là gì.

 

Nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như sư phụ đang hồi tưởng, "Ta dường như chưa bao giờ kể cho ngươi nghe về thời trẻ của ta nhỉ."

 

Ta càu nhàu, "Giống như bây giờ chứ gì, lần đầu gặp người, người còn rất trẻ đấy, không, người bây giờ cũng rất trẻ."

 

Sư phụ lắc đầu, "Lúc trẻ hơn nữa cơ, khi ấy danh tiếng của ta không tốt lắm, báo đời báo đốm, ai thấy cũng ghét."

 

Ta: "?"

 

Sư phụ: "Cha mẹ ta mất sớm, không ai chăm sóc, không chăm học, dân làng thường tránh xa ta, nhưng ta chẳng gây họa cho làng được lâu, thì đã bị sư tổ của ngươi dẫn đi, hắn nói ta căn cốt kỳ diệu, rất có linh khí, còn nói Thái Tông Môn có thực lực mạnh mẽ, địa linh nhân kiệt, sau này ta nhất định sẽ có nhiều thành tựu."

 

Ta: "Sư tổ người có mắt nhìn quá đi chứ."

 

Sư phụ: “Sư tổ ngươi bịp bợm đấy.”

 

Ta: ?

 

Sư phụ: "Sư tổ ngươi tu vi bình thường, Thái Tông Môn nghèo nàn đến mức cửa còn hỏng, người lại còn đông, ta có rất nhiều sư huynh đệ đồng môn, nói là một tông môn, thà bảo nó là cái nhà trẻ còn hơn."

 

"Trẻ mồ côi, trẻ tàn tật, chỉ cần là không ai thèm nữa, sẽ đều “bị” sư tổ ngươi lừa lên núi tu hành."

 

"Chúng ta thường xuyên cãi vã, thi thoảng đánh nhau, bị sư tổ la rầy, hôm sau cũng bỏ hết ra sau đầu, chơi lại với nhau, tranh nhau ăn, chăm sóc nhau, giờ nghĩ lại, thời gian trôi qua nhanh quá, cứ như một giấc mơ vậy."

 

Ta mở miệng, khàn khàn nói: "Rồi sau đó?"

 

"Rồi thế đạo hỗn lộn, sư môn chet hết, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta, ta cảm thấy, sống thật khó khăn, một mình quá cô đơn."

 

"......Rồi sau đó nữa?"

 

"Sau đó ta gặp ngươi chứ gì nữa." Sư phụ cười nói: "Ngươi là người thân do chính ta lựa chọn, giống như sư tổ ngươi lựa chọn chúng ta làm người thân, ta chọn ngươi, Tiểu Đào nhà ta làm việc chăm chỉ, đối xử với người khác lại cởi mở, còn hiểu chuyện hơn nhiều so với ta lúc còn trẻ."

 

"Nhưng, Tiểu Đào có một vấn đề, là quá cứng đầu, ngươi luôn nghĩ người quan trọng là do trời ban, chỉ có thể có một, nhưng người quan trọng thực sự là tự ngươi chọn lựa, ngươi muốn chọn mấy người cũng được, ta không biết vì sao ngươi lại muốn thành hôn với Tiểu Trầm, nhưng nếu ngươi đã giữ hắn lại, thì nên tốt với hắn chút, đứa trẻ này cũng không xấu.”

 

Ta im lặng.

 

Người quan trọng, không phải là do ông trời ban tặng, mà là chính mình đã lựa chọn sao?

 

Ta bỗng nhớ lại lần đầu tiên ta gặp sư phụ, sư phụ hỏi ta muốn tiền hay muốn hắn.

 

Ta thực sự đã, tự mình chọn hắn.

Loading...