Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MA NỮ DỄ THƯƠNG - Chương 5 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-09-27 20:34:42
Lượt xem: 634

13.

Phó Tân Chữ quyết định đi xuống tầng hầm để bắt quỷ ăn hồn vào đêm hôm sau. 

 

"Sao anh biết hắn sẽ tới?" 

 

"Con quỷ này rất mạnh mẽ và xảo quyệt, vừa mới lộ diện, bình thường sẽ không quay lại ngay." 

 

"Cho nên hắn nhất định sẽ lập tức quay lại nuốt chửng hồn phách cô gái." 

 

Phó Tân Chữ gật đầu. "Không ai muốn nhìn con mồi trốn thoát." 

 

Khi anh ây nói điều này, đôi mắt anh lấp lánh không rõ ý nghĩa. 

 

“Nhưng chúng ta đã ngồi xổm ở đây được hai tiếng rồi.” 

 

Tôi nhẹ nhàng lẩm bẩm. 

 

Kể từ khi lấy lại được giác quan, tôi ngày càng trở nên giống một con người hơn. 

 

Không chỉ có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời, còn cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. 

 

Điều tôi cảm thấy bây giờ là buồn ngủ và mệt mỏi... và hình như tôi hơi đói. 

 

Tôi chọc vào vai Phó Tân Chữ. 

 

"Tôi nên làm gì đây? Hình như tôi lại đói rồi." 

 

Anh liếc nhìn tôi một cái. 

 

Anh miễn cưỡng lấy từ trong n.g.ự.c ra một cái bánh kẹp thịt: "Đây, chuẩn bị nó cho cô." 

 

"Phó Tân Chữ, anh thật giỏi!" 

 

Tôi nhận lấy bánh kẹp thịt và thốt lên. Giá như anh ấy cũng là một hồn ma như tôi, như vậy thì không cần phải giả vờ yêu.

 

Những suy nghĩ kỳ lạ đột nhiên xuất hiện, tôi bị sốc bởi chính mình. 

 

Dừng lại đi, dừng lại đi. 

 

Lâm Khê, màu đang suy nghĩ cái gì? Anh ấy là một đạo sĩ. 

 

Ma và đạo sĩ đã không tương thích với nhau từ xa xưa. 

 

Mày giúp anh ấy vượt qua cơn hoạn nạn chỉ để tìm lại ký ức. 

 

Tỉnh lại! 

 

Sau khi cảnh báo bản thân mình. 

 

Bánh kẹp thịt trong tay tôi đột nhiên mất đi mùi thơm. 

 

"Sao cô không ăn?" 

 

Phó Tân Chữ thấy thế, quan tâm hỏi. 

 

Tôi lắc đầu: “Tôi ăn rồi, không đói nữa.” 

 

Vẻ mặt anh có chút bối rối. 

 

Rõ ràng là anh ấy không hoàn toàn tin vào lời giải thích của tôi, anh ấy đang định nói gì đó. 

 

Một bóng đen lóe lên từ xa.

 

14.

"Đó là quỷ ăn hồn." 

 

Phó Tân Chữ nhanh chóng lập trận để giấu hơi thở của chúng tôi. 

 

Sau đó anh ấy kéo tôi đi theo quỷ ăn hồn. 

 

Chúng tôi ẩn thân đi vào tầng hầm. 

 

Tôi nhìn thấy một luồng sát khí đen dày đặc lan ra từ dưới gầm giường. 

 

Sát khí trèo lên tay chân cô gái. Sắc mặt cô gái tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền. Có vẻ như cô ấy đã bị quỷ ăn hồn chiếm hữu và hiện đã hoàn toàn bất tỉnh. 

 

Tôi đang định bước tới tóm lấy nó. 

 

Phó Tân Chữ chặn lại, anh ấy đặt ngón tay lên môi: "Suỵt!" 

 

Quỷ ăn hồn từ dưới gầm giường chui ra, từ từ ngưng tụ thành hình phía trên cô gái. 

 

Biến thành một thiếu niên tuấn tú, cô gái đột nhiên mở mắt ra với vẻ mặt đờ đẫn. 

 

Con ma này ghê quá, không chỉ lừa ăn hồn mà còn muốn lừa dối tình yêu của cô gái. 

 

Ánh sáng biến mất. 

 

Quỷ ăn hồn bắt đầu hút hồn phách của cô gái. 

 

Hồn phách cô gái tản ra ánh sáng nhạt, ở trong không trứng giãy dụa hoảng loạn. 

 

Quỷ ăn hồn chộp lấy một trong số chúng. 

 

Cô gái bắt đầu vùng vẫy đau đớn. Sắc mặt cô từ nhợt nhạt chuyển sang trắng xanh vô hồn. 

 

Trong ánh sáng mơ hồ linh hồn dường như cảm nhận được nỗi đau tột độ của cô và bắt đầu vặn vẹo điên cuồng. 

 

Tôi nắm chặt vạt áo của Phó Tân Chữ. 

 

"Sao anh không ra tay?" 

 

Phó Tân Chữ mặc áo choàng và tay áo rất tao nhã, dáng người cao lớn.

 

Anh ấy nhanh chóng búng tay một cái, một thanh kiếm dài trong suốt như băng tuyết xuất hiện trong tay. 

 

"Một trăm con quỷ sẽ bị giết!" 

 

"Tiêu diệt!" 

 

Quỷ ăn hồn cảm thấy áp lực sau lưng và trở nên hung bạo. 

 

Nó buông cô gái đang hút ra. 

 

Nó nhảy lên và cố gắng bắt tôi. 

 

May mắn là tôi đã trốn kịp thời và không bị nó tóm được. 

 

"Lâm Khê, cô quên tôi là ai sao?" 

 

Quỷ ăn hồn đột nhiên cười nhạo một tiếng, thanh âm tuy rằng kinh khủng nhưng lại như giọng thanh niên trong trẻo.

 

"Mày là ai?" Tôi hỏi trong tiềm thức. 

 

Nhưng nó đã phát hiện ra sơ hở và nắm lấy vai tôi. 

 

"Đã nhiều năm không gặp, cô vẫn ngu xuẩn như vậy!”

 

15.

"Tịch Dạ, buông Lâm Khê ra." 

 

Phó Tân Chữ từ trên cao nhìn xuống bộ đồ trắng với ánh mắt khinh thường. 

 

Tịch Dạ cười lạnh: "Phó thiên sư, anh không nên dùng loại giọng điệu này cùng tôi nói chuyện." 

 

"Dù sao tình yêu của anh đều ở trong tay tôi."

 

? ? Làm sao nó biết được? 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Tôi nhìn Tịch Dạ với vẻ mặt kinh ngạc, giúp đỡ Phó Tân Chữ giải quyết tai họa... 

 

"Chậc, chậc, chậc." 

 

Tịch Dạ thấy vậy cười mỉa mai: "Xem ra Phó thiên sư có rất nhiều việc mà hắn không có nói cho biết đâu." 

 

"Ý của ngươi là?" Tôi nhìn chằm chằm vào nó, con ma này quả thực rất xảo quyệt, hắn muốn chọc tức bằng cách nói ra những lời như vậy sao? 

 

"Có ý gì? Haha, hỏi Phó Tân Chữ ý tôi là gì." 

 

Tôi nhân cơ hội đó cắm con d.a.o găm mà Phó Tân Chữ đưa cho tôi vào n.g.ự.c nó. 

 

"Cô! Cô đang làm hại tôi à?" Nó mở to đôi mắt đen láy với vẻ mặt ngạc nhiên. 

 

Tôi đẩy nó ra và tránh sang một bên. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ma-nu-de-thuong/chuong-5-het.html.]

Nó ho khan hai tiếng: “Không sao đâu, Lâm Khê. Cô không thể làm tổn thương tôi.” 

 

Phó Tân Chữ đem tôi bảo vệ ở phía sau.

 

"Cẩn thận, đừng sợ." 

 

Sau đó hắn bắt đầu tấn công.

 

Chỉ một lát sấm chớp ầm ầm, kèm theo mưa to gió lớn. 

 

Quỷ ăn hồn trốn thoát khỏi tầng hầm. 

 

Phó Tân Chữ theo sát phía sau. Tôi đặt cô gái xuống và đuổi theo ra ngoài. 

 

Họ đến một nơi hoang dã. Hình dạng của Tịch Dạ lớn hơn rất nhiều, vô số ác khí tụ lại thành các xúc tu bay phía sau anh ta. 

 

Tôi núp từ xa và lén nhìn. 

 

Ôi trời ơi, đây thực sự là cảnh tượng lớn nhất tôi từng thấy trong đời. 

 

Hai người đã cùng nhau chiến đấu. 

 

Tịch Dạ rõ ràng đã bị Phó Tân Chữ đánh bại và nhanh chóng bị tụt lại phía sau. 

 

Một tiếng nổ mạnh, Tịch Dạ nôn ra m.á.u và ngã xuống đất. 

 

Lúc này tôi mới dám tiến lên: "Anh không sao chứ? Có bị thương không?" 

 

Phó Tân Chữ lắc đầu. 

 

Tịch Dạ đang nằm trên mặt đất đột nhiên nói: "Lâm Khê, cô có biết tại sao mình không có trí nhớ không?" 

 

"Tại sao?" 

 

"Bởi vì..." Tịch Dạ nhìn Phó Tân Chữ, sau đó tự hủy hồn thể của mình.

 

"Nói đi!" Tôi lao tới, cố gắng ngăn lại nhưng đã quá muộn. 

 

Tịch Dạ đã biến thành một nắm tro.

 

16.

Trên đường về, chúng tôi không nói chuyện.

 

Vài ngày tiếp theo. 

 

Tôi đi cùng Phó Tân Chữ như thường lệ, giống như một cặp đôi bình thường. 

 

Đêm đó, tôi và anh ấy đang ngắm sao băng trên đỉnh núi: “Phó Tân Chữ, khi nào anh mới lịch kiếp?” 

 

Tôi nói đùa với anh ấy. 

 

"Anh nói cho tôi, để tôi chuẩn bị trước." 

 

Phó Tân Chữ liếc nhìn tôi. “Có chuyện gì muốn nói với tôi à?” 

 

Anh ấy biết. 

 

"Tịch Dạ nói rằng việc mất trí nhớ của tôi có liên quan đến anh. Đó là sự thật." 

 

Phó Tân Chữ trông có vẻ cô đơn. Tôi đã đoán được rồi, Tịch Dạ đã thể hiện rõ ràng như vậy. Nhưng tôi tin rằng có điều gì đó ẩn giấu. 

 

Tôi không phải kẻ ngốc, tất nhiên tôi có thể thấy điều đó. 

 

Tịch Dạ làm điều này chỉ để gieo mầm mống nghi ngờ trong lòng tôi. 

 

"Vậy chuyện gì đã xảy ra vậy?" tôi hỏi. 

 

Phó Tân Chữ chật vật nói: "Em là vợ của anh, không biết ở đâu nghe được câu nói vô căn cứ g. i. ế. t vợ để đắc đạo." 

 

"Em đã tự sát trong lúc anh đi tu hành." 

 

Từ khi nào mà tôi còn có bộ óc yêu đương như thế nhỉ? 

 

Tôi liếc nhìn Phó Tân Chữ, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của anh ấy, tôi cảm thấy nếu là anh ấy, anh ấy sẽ hiểu. 

 

Anh ấy thấy vẻ mặt tôi thay đổi. Anh xoa đầu tôi nói: “Đồ ngốc, em đang nghĩ gì vậy?” 

 

Tôi có chút xấu hổ, đổi chủ đề. "Vậy anh đã đắc đạo chưa?" 

 

Phó Tân Chữ lắc đầu: “Anh vì em tu hành, em đi rồi anh tại sao phải đắc đạo?" 

 

"Vậy anh nói dối em là nhờ em giúp anh lịch kiếp?” Tôi giận dữ nhìn anh. 

 

“Anh sai rồi, anh không nên lừa gạt em.” 

 

“Nhưng sau khi em ch. ế. t, em không có ký ức trước đó, anh không biết làm sao có thể gần gũi em chỉ có thể nghĩ như vậy.” 

 

"Tha thứ cho anh đi.”

 

Anh ôm tôi và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi. 

 

Tôi đẩy anh ta ra và tố cáo. 

 

“Em không muốn tha thứ cho anh vì đã để em như một bóng ma lâu như vậy, sau đó anh lại dụ dỗ và lừa dối em…”

 

17.

Tôi vẫn đang lảm nhảm. 

 

Phó Tân Chữ mỉm cười, nắm lấy tay tôi đặt lên n.g.ự.c anh. 

 

Qua làn da của mình, tôi cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ trong lồng n.g.ự.c anh. 

 

"Bùm! Bùm! Bùm!" Hết cái này đến cái khác, nó đập vào tim tôi. 

 

"Đồ ngốc, anh xin lỗi. Anh sẽ không bao giờ để em cô đơn nữa, anh sẽ luôn ở bên em." 

 

Anh thành kính hôn lên đầu ngón tay tôi. 

 

"Phó Tân Chữ, đồ ngốc."... 

 

Tôi tưởng anh ấy nói ở lại với tôi là cho tôi uống thuốc, giúp tôi duy trì hình dạng con người. 

 

Cho đến... một buổi sáng bình thường. 

 

Tôi xoa xoa cái eo đau nhức của mình và đứng dậy khỏi giường. 

 

Tất cả đều là lỗi của Phó Tân Chữ. 

 

Đêm qua như bị phê thuốc, nảy sinh ý muốn tôi, làm tôi ngủ đến hôn mê. 

 

Khi tôi tỉnh dậy thì người đó đã biến mất. 

 

Khi vào phòng khách, tôi tìm thấy lá thư anh ấy viết cho tôi. 

 

[Vợ yêu đích thân mở nó ra.]

 

Tôi đọc nội dung bức thư và gần như suy sụp. Tên này thực sự muốn c.h.ế.t vì tôi? 

 

"Phó Tân Chữ, anh ở đâu?" 

 

Tôi hét vào hư không, nhưng không có người đáp lại. 

 

Tôi không còn cách nào khác là phải đi tìm Mạnh Bà. 

 

Sau khi nghe mục đích của tôi, Mạnh Bà nở một nụ cười xấu xa: 

 

"Nhìn không ra họ Phó kia thực sự là một kẻ si tình." 

 

"Chỉ cần giúp tôi tìm thấy anh ấy." 

 

Mạnh Bà là mối liên hệ duy nhất của tôi ở địa phủ, tôi chỉ biết nhờ cô ấy giúp đỡ. 

 

Không ngờ cô ấy lại xoay eo nhỏ, chỉ về phía sau tôi: "cô đang tìm gì vậy? Anh ấy không phải ở ngay sau lưng cô sao?" 

 

Tôi thế mới biết.

 

Diêm Vương mới ở địa phủ cũng tên là Phó Tân Chữ. 

 

Anh chàng này lại nói dối tôi lần nữa. 

 

Tôi chạy qua, túm lấy tai anh: "Phó, anh c.h.ế.t rồi." 

 

"A! Không, không, không, không, phủ nhân, mọi người đang xem. Về nhà rồi phạt..."

 

- End -

 

Loading...