Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Việt A Man - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-07-14 08:06:48
Lượt xem: 907

Quý tộc Nhu Nhiên bị nhốt trong ngục, có thể sống yên ổn, dù không còn xa hoa như xưa, nhưng cũng có cơm ăn áo mặc, dù dân chúng hô đánh hô gi/3t, cũng khó lòng lọt vào ngục. Nhưng những binh sĩ Nhu Nhiên phải chịu đựng cơn giận dữ của toàn thành, đặc biệt là những người dân bị bắt đi nay trở về, đoàn tụ với thân nhân, càng thêm khóc lóc thảm thiết.

Dân chúng bị bắt đi không phải để sống cuộc sống bình thường ở Nhu Nhiên, mà là để chăn thả gia súc, săn bắn, khai hoang, đào mỏ. Họ là nô lệ, súc vật, lương thực mùa đông, lá chắn sống trên chiến trường của Nhu Nhiên. Họ bị đày đọa dưới roi da của Nhu Nhiên, dù tiếng khóc vang vọng bên ngoài Yên Sơn Quan cũng không nhận được chút cứu rỗi. Khi tiểu thư cuối cùng cũng tiêu diệt Nhu Nhiên, những người sống sót đã không còn một phần mười. Hận thù này cao hơn núi, sâu hơn biển, làm sao họ có thể dễ dàng quên đi được.

Khi ta một lần nữa bước ra đường phố, ta thấy trên đường đã có nhiều người hơn. Có những người phụ mẫu, thê tử, hài tử đều không còn, nhà cửa bị thiêu rụi, được quan phủ lập danh sách, chỉ chờ nhận đất canh tác. Có những người đã sống ở Nhu Nhiên rất lâu, quên cả ngôn ngữ của mình, chỉ có thể sống một cách vô cảm dưới ánh mắt lạnh lùng của những người xung quanh. Còn có những đứa trẻ, là con của những phụ nữ bất hạnh sinh ra ở Nhu Nhiên, những đứa trẻ đó sinh ra đã là nô lệ, chúng không được Nhu Nhiên thừa nhận, nhưng lại không giống người Trung Nguyên. Có những đứa trẻ được mẫu thân mang về, nhưng nhiều hơn là những đứa trẻ lang thang trên phố, hoặc trộm cắp, hoặc cướp giật, hoặc ăn xin.

Những người quen biết ta nhắc đến chúng, đều dùng những từ như “tạp chủng”, “súc sinh”.

Ta hiếm khi im lặng như vậy.

Trước ngày trở về kinh thành, ta ngủ trong phòng của tiểu thư, tiểu thư nằm trên giường lật một quyển sách, gọi ta hai lần, ta mới phản ứng, làm theo yêu cầu của tiểu thư, thắp sáng đèn lên.

Nàng hỏi: “Sao thế?”

Ta do dự rất lâu, cuối cùng hỏi tiểu thư câu hỏi mà ta đã dằn vặt bấy lâu.

“Con của bọn man di, thật sự đáng ch/3t sao?”

Chúng không phải người Nhu Nhiên, mẫu thân chúng là những người phụ nữ bị bắt cóc đến, sinh ra chỉ để bị chúng sai khiến nô dịch.

Chúng không phải người Trung Nguyên, dáng vẻ của chúng khác biệt với người Trung Nguyên, thậm chí chúng còn không biết nói ngôn ngữ của người Trung Nguyên.

Chúng không phải con của phụ thân mình, phụ thân chúng đánh đập chúng, bắt chúng đi chăn thả, lên chiến trường để m.á.u thịt của mình lấp đầy.

Chúng không phải con của mẫu thân mình, mẫu thân chúng từng có lẽ đã bảo vệ chúng, nhưng khi mẫu thân chúng cuối cùng trở về nhà, chúng lại bị đuổi đi, trở thành “tạp chủng” trong miệng người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-viet-a-man/chuong-20.html.]

Ta đang nghĩ, một đứa trẻ như ta, được coi là người gì? Ta là con của ai?

Sự ra đời của ta khiến phụ mẫu ta xấu hổ, sự trưởng thành của ta tiêu hao lương thực và thuế của phụ mẫu, lòng căm hận của ta có chứng tỏ ta là một giống man di không có lòng biết ơn?

Đại mẫu già và lú lẫn, nhưng không nghi ngờ gì nữa, bà là người thông minh nhất trong nhà, bà muốn phụ thân ta vứt ta lên núi, để ta khỏi sống sót, khỏi phải trải qua hai mươi năm gió sương mưa tuyết đau khổ giày vò.

Nhưng ta không nghi ngờ gì nữa, ta là đứa bất tài nhất, ta lại sống sót. Sói không ăn thịt ta, việc nặng việc khổ không làm hao mòn ta, những gia đình đến xem mặt ta không mua ta đi, ta cũng không vì những lời đồn đại mà treo cổ hay nhảy xuống sông. Ta vào hầu phủ, chủ nhân của ta là con gái được Hoàng đế yêu thương nhất, ta thoát khỏi kiếp nô lệ, trở thành nữ quan.

Ta có xứng đáng không?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta chảy trong mình dòng m.á.u bẩn thỉu, ta ăn lương thực của phụ mẫu, ta còn oán hận họ vì sao không cho ta một thân phận trong sạch, vì sao phải phân biệt ta với đệ đệ muội muội.

Tiểu thư chỉ nhìn ta, nói: “Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.”

Nàng cười, nói: “Nhưng điều ngươi không nên tin nhất, chính là số mệnh!”

Nếu ta tin vào số mệnh, ta lẽ ra nên nhảy xuống sông tự vẫn trong một đêm nào đó, để thân xác chôn vùi bên cạnh Kiều Kiều.

Nếu ta tin vào số mệnh, ta lẽ ra khi tiểu thư hỏi ta, ta nên giữ im lặng, từ từ bị ghét bỏ, trở thành một nô tì vô cảm.

Nếu ta tin vào số mệnh, ta lẽ ra khi bị người khác nhục mạ, ta nên tự vẫn vì xấu hổ.

Vì vậy, ta vĩnh viễn không nên tin vào số mệnh.

Giống như tiểu thư không bao giờ tin vào số mệnh.

Loading...