Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Việt A Man - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-13 23:18:22
Lượt xem: 1,278

Tiểu thư cười nói: “Có gì mà ấm ức? Họ giữ lòng kiêu ngạo, phục tùng kẻ phản tặc, làm nhục sự cao quý của bản thân. Họ khinh thường ta còn trẻ, nhưng lại không thể không dạy dỗ chỉ bảo ta, không dám làm trái lệnh. Họ ghét ta là nữ tử, nhưng lại không thể không tôn trọng ta. Ta sống vất vả, nhưng họ còn khổ hơn ta. Ta học xong còn có ngày ngóc đầu lên, nhưng họ phải chịu đựng dưới tay ta cả đời, nếu nhìn lâu dài, họ mới là người khổ sở hơn!”

Tiểu thư xưa nay điềm đạm, lúc này lại chớp mắt, như một đứa trẻ nghịch ngợm, cười với ta nói: “A Man vẫn còn lo cho họ sao!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta nhìn tiểu thư, cũng bất giác mỉm cười, đột nhiên nhớ ra một chuyện, chưa kịp nghĩ thấu đã thốt lên: “Vậy, họ không thích tiểu thư, rốt cuộc là không thích thân phận của người, hay là không thích người là nữ tử?”

Lời vừa nói ra, ta không khỏi sững sờ.

Tiểu thư cũng sững sờ, một lúc lâu sau, nàng nói: “Chẳng quản họ không thích ta ở đâu, dù sao cũng phải nhẫn nhịn, nghĩ những chuyện đó làm gì!”

Ta lúng túng không nói, không dám ở lại trong phòng, liền ra ngoài đun trà!

Ngày tháng chinh chiến không dễ dàng, nhưng tiểu thư lại vô cùng hăng hái.

Tiểu thư giống như một nam tử, được phụ thân yêu quý, có đầy đủ bản lĩnh, lập nhiều công lao trên chiến trường, mỗi lần trở về đều mang theo tin thắng trận.

Những quan lại coi thường tiểu thư, trong lòng vẫn không phục, nhưng cũng không thể trái lương tâm mà nói tiểu thư không tốt, thậm chí còn phải nhìn vào thành tích của nàng mà khen ngợi vài câu, khiến mặt họ đỏ bừng như chịu đựng bao nhiêu đau khổ.

Còn có những học giả cổ hủ, say khướt, nói với người khác về lý lẽ của mình, rằng tiểu thư chắc chắn đã cướp công của thuộc hạ, lừa dối phụ huynh và dân chúng, nữ tử như vậy là tai họa, sau này sẽ có ngày bị trừng phạt.

Nhưng không chỉ có họ biết nói.

Quan lại biết nói, học giả biết nói, phạm nhân oan uổng biết nói, quả phụ bị áp bức biết nói, trẻ mồ côi và người già được đưa vào thiện viện đều biết nói.

Thuế được giảm, đường được sửa, giá gạo và thịt hạ xuống, dân nghèo có thể mặc quần áo giản dị, tất cả đều nói rằng tiểu thư thật tốt, tiểu thư đã làm cho những điều này xuất hiện, tiểu thư đã làm được những điều mà Đại Dận không thể làm được.

Một tiểu thư tốt như vậy, lại có nhiều người không thích nàng!

Một tiểu thư tốt như vậy, lại có nhiều người thích nàng!

Khi ta bị bán vào hầu phủ, mụ bà nói đây là số phận tốt nhất mà ta có thể gặp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-viet-a-man/chuong-14.html.]

Ta không thích mụ bà, nhưng bà ta nói đúng, đây là số phận tốt nhất mà ta có thể gặp.

Ta chưa từng dám mơ rằng, có một ngày tiểu thư có thể công phá được kinh đô Vĩnh An của triều Đại Dận.

Hầu gia lên ngôi trở thành tân hoàng đế, tiểu thư trở thành công chúa, ta thoát khỏi thân phận nô tì, trở thành nữ quan thân cận của công chúa.

Dù ta không phải là nữ quan trước triều, cũng không thể lập công hiển hách, được hưởng phúc lộc, nhưng ta cũng là một nữ quan nội đình có tên có họ, có chức vụ có bổng lộc chính thức.

Cũng như khi xưa không ai nghĩ rằng một kẻ mang dòng m.á.u man di như ta lại có thể sống những ngày no đủ, ta cũng chưa từng nghĩ rằng mình có thể trở thành nữ quan trong phủ công chúa.

Nhưng ta còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống mới, chưa kịp vênh váo trong phủ công chúa, chưa kịp cầm số bạc tích góp ra ngoài dạo chơi gánh xiếc, nếm thử món ăn vặt của kinh thành, thì đã bị tiểu thư dẫn đến biên cương.

Hoàng thượng thiết yến tại điện Thái Cực, đêm đó, quân Nhu Nhiên phá được Yên Sơn Quan.

Ta run rẩy không ngừng, đêm đó tiểu thư trở về chỉnh đốn rồi chuẩn bị lên đường ra biên cương.

Ta muốn ngăn cản tiểu thư đừng đi, ta nên ngăn cản tiểu thư đừng đi.

Biên cương có gì tốt.

Những kẻ man di ở đó đều hung ác tàn bạo, chúng lấy việc gi/3t người làm niềm vui, ăn thịt người, uống m.á.u người, xem dân chúng như con mồi để b.ắ.n gi/3t, còn lấy xương người làm đồ uống rượu, làm nhạc cụ.

Trước đây tiểu thư ra trận, phía sau có phụ thân và huynh trưởng, dù bao lần lâm vào hiểm cảnh cũng không lo lắng, ít nhất Hầu gia và Đại công tử sẽ đến cứu nàng. Nhưng nay ra biên cương, nếu gặp nguy hiểm, ai sẽ cứu tiểu thư nhà ta?

Nhưng ta không nói gì.

Tiểu thư là người làm đại sự, trong lòng nàng có hoài bão lớn, dù không vì lập công danh, tiểu thư cũng không thể nhẫn tâm nhìn quân man di xâm phạm, nhìn giang sơn tan nát, nhìn dân chúng bị nhục nhã.

Trời khuya sương nặng, ta nằm trong phòng tiểu thư, nhìn nàng lật xem tấu chương của hoàng thượng.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy ta lo lắng, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”

Đó là nụ cười vô ưu cuối cùng của tiểu thư trong ký ức của ta.

Loading...