Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Mạnh Ngọc - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:24:18
Lượt xem: 4,104

Ta đọc mà lòng lạnh như băng, dù không phải lần đầu tiên chứng kiến sự vô tình và tàn nhẫn của Hoàng đế, nhưng vẫn thấy lòng đầy thất vọng.

Vị quân chủ mê muội như vậy, làm sao có thể duy trì xã tắc?

Phụ thân hỏi ta: “Con muốn làm gì?”

Ta đặt thánh chỉ lên bàn, đứng dậy đến giữa phòng quỳ xuống, cúi lạy thật sâu, lời lẽ tha thiết: “Xin chủ công điều động binh mã, giúp Hứa tướng quân một tay.”

Phụ thân nói: “Hứa Tín Chi là kẻ gian xảo, tuy xuất thân từ môn hạ của ta, nhưng không ủng hộ lập trường của ta. Hắn chỉ muốn giữ vị trí trung lập, cố thủ biên cương, ai thắng thì hắn cũng là công thần. Kẻ tiểu nhân như vậy, con cũng muốn giúp sao?”

Ta nói: “Hứa tướng quân là tiểu nhân, nhưng không phải nịnh thần.”

Hắn tuy là kẻ trung lập, không đứng về phe nào, nhưng thật lòng bảo vệ quốc gia và dân chúng. Ba năm qua biên cương ổn định, không biết dân chúng đã bớt khổ biết bao nhiêu. Hắn không đòi ơn, Mạnh gia không thể không báo.

Triều đình không cho được, Mạnh gia cho.

Triều đình không cứu hắn, ta cứu hắn.

Quận Ung Ninh là tuyến phòng thủ cuối cùng bảo vệ kinh thành.

Quận thủ* là người có bản lĩnh, dù trong cảnh không lương thực, không nhân lực, vẫn kiên cường trấn thủ ba ngày.

*Quận thủ: chỉ người đứng đầu quản lý một quận trong hệ thống hành chính của Trung Quốc cổ đại.

Hắn là hiền tài, ta đương nhiên phải khuyên hàng: "Lang quân, Đại Dận vô đạo, Hoàng đế vô đạo. Ngài sao lại phải đem tính mạng gia đình buộc vào con thuyền đang bị đắm, cớ sao không quy hàng, làm nên sự nghiệp lớn?"

Quận thủ đáp: "Ta đã nhận bổng lộc của vua, thì trung thành với vua, nay thiên mệnh không thương xót, đó là số mệnh của ta, nguyện thề c.h.ế.t để báo đáp Đại Dận."

Ta nói với hộ vệ: "Công thành!"

Quận Ung Ninh cuối cùng cũng thất thủ.

Ta lên thành lầu, quận thủ đã tự vẫn để bảo vệ quốc gia.

Đúng lúc này, hộ vệ đến tìm ta, báo rằng trong phủ quận thủ, cả gia đình mười ba người đều uống thuốc độc tự vẫn, mặt mày thanh thản, từ tốn ra đi.

Ta cúi người, chỉnh lại mũ quan của quận thủ, hắn có gương mặt nhã nhặn, nếu không sinh vào thời loạn lạc, hẳn là có thể bình thản ngồi trước cửa sổ uống trà đọc sách, thê tử hắn may vá áo cho hắn, còn con hắn thì thò đầu ra khỏi cửa sổ, nghịch ngợm trốn học.

Ta không hiểu, Hoàng đế thất đức, cớ sao hắn lại đem vận mệnh mình giao cho thời thế mù mịt chắc chắn sẽ diệt vong?

Ta không hiểu những người như vậy!

Nhưng ta tôn kính những người như vậy!

Ta nói với hộ vệ: "Hãy chôn cất họ cẩn thận!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-manh-ngoc/chuong-8.html.]

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Quận Ung Ninh đã chiếm được, ta không ở lại xử lý việc vặt, mà dẫn đầu đoàn quân tiến về kinh thành Vĩnh An.

Kinh đô Vĩnh An, ba trăm năm trước, tổ tiên nhà họ Lý của Đại Dận lập quốc tại đây.

Ba trăm năm sau, Mạnh Ngọc của Mạnh gia, đích thân đến gõ cửa thành.

Ta cưỡi ngựa tiến vào, nay đã vào thu, những cơn mưa lạnh rơi trên người, m.á.u trong người ta sôi sục, tay nắm chặt cây xích viêm thương mà phụ thân tặng.

Cổng thành mở rộng, ta nhìn thấy những dân chúng kinh hoàng chạy tán loạn, những công tử thế gia sợ hãi thò đầu ra nhìn, m.á.u chảy trên đường phố, thấm vào đất và khe đá.

Ta bước qua núi thây biển m.á.u mà đến, để thành tựu sự nghiệp lớn.

Phóng mắt nhìn xa, khói lửa ngút trời từ hoàng thành, những trung thần bị Hoàng đế hôn quân đày ải, những vệ sĩ trung thành cũng c.h.ế.t dưới đao quân địch.

Ta lệnh phong tỏa cung môn, kiểm kê dân số, tiếp quản quan phủ, rà soát thuế khóa, thủy lợi và số liệu về nông điền.

Những hoạn quan bị binh sĩ canh giữ run rẩy báo cho ta biết, Hoàng đế biết số mệnh đã tận, đầu tiên g.i.ế.c hết phi tần và con cái của mình, sau đó mặc áo bào thiên tử, mang kiếm thiên tử, cười lớn mà đi lên Phượng Hoàng đài.

Ta nhìn khói lửa từ Phượng Hoàng đài, biết rằng Hoàng đế đã tự thiêu mà chết.

Năm xưa, Trụ Vương nhà Thương tự thiêu tại Lộc đài, nay, vị Hoàng đế cuối cùng của Đại Dận tự thiêu tại Phượng Hoàng đài.

Trụ Vương là bạo quân bị ghi chép trong sử sách với tiếng xấu muôn đời, Hoàng đế cuối cùng cũng sẽ bị ghi chép như một bạo quân khét tiếng muôn đời.

Không biết hàng ngàn năm sau, hậu thế sẽ đánh giá ra sao. Hai người này, ai sẽ bị coi là tệ hại hơn?

Ta hỏi viên hoạn quan: “Cảnh sắc Phượng Hoàng đài như thế nào?”

Hoạn quan cúi đầu đáp: “Bậc thềm bằng ngọc trắng, suối nước trong mát, kỳ trân dị thú, hoa cỏ tươi đẹp, cảnh tiên cũng không thể sánh bằng!”

Cảnh sắc như vậy, thiêu hủy thật đáng tiếc!

Kinh đô bị chiếm, danh nghĩa “Thanh quân trắc” của Mạnh gia tự nhiên cũng không còn ý nghĩa. May thay những năm qua đã quản lý tốt, tạm thời cũng không có ai đứng ra phản đối.

Hoàng đế cuối cùng như một cái rây, trung thần lương thần đều bị hắn sàng lọc, g.i.ế.c hại, đày ải, lưu vong, những kẻ còn lại chỉ là bọn xu nịnh.

Ta ra lệnh phong tỏa quan phủ, điều tra lại những vụ án tồn đọng, ai đáng c.h.ế.t thì giết, ai đáng thả thì thả.

Chỉ có một người khiến ta khó xử.

Đại Lý Tự khanh Phùng Thanh.

Ông thực sự là một dòng nước trong giữa chốn quan trường.

Ngay thẳng không a dua, cương trực kiêu ngạo, sau khi quan phủ bị phong tỏa, ông đã tức giận mắng Mạnh gia là loạn thần tặc tử, bị giam vào ngục liền tuyệt thực để tỏ chí, rõ ràng là không muốn cùng ta đồng lõa.

Loading...