Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Mạnh Ngọc - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:24:39
Lượt xem: 2,706

Vẫn là đám con cháu thế gia đó, trước mặt A Phan thì cung kính tôn trọng, nhưng khi không có ai thì lại gỡ bỏ lớp mặt nạ.

Nơi này khá hẻo lánh, nếu có ai đến cũng sẽ phát ra tiếng động, chỉ có ta đã trải qua nhiều năm ở quân đội, từng tự mình làm do thám, trinh sát địa hình, thám thính quân tình, việc ẩn mình không hề khó khăn, nghe thấy từng câu từng chữ bọn họ nói xấu ta, lời lẽ đầy bất kính.

"Một quận vương như A Phan tính tình tốt lành, nhưng có một người tỷ tỷ như vậy, thật là khổ."

"Đừng nhắc đến nàng ta nữa, mất mặt tất cả con gái khuê phòng chúng ta."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Muội đừng lo, Mạnh gia lên ngôi không chính đáng, chúng ta đường đường chính chính, có gì phải sợ?”

"Nữ nhân đó chỉ được mỗi sức khỏe cường tráng, đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mà chưa xuất giá, là công chúa thì sao chứ, ai thèm lấy nàng ta?"

"Thường xuyên ở trong quân ngũ, toàn là nam nhân, chắc là không còn trong sạch."

"Phì phì phì, lời này cũng nói trước mặt các tiểu thư được sao? Toàn là con cái của các vị bá phụ gần gũi, không sợ làm bẩn tai à?"

"Ồ, tiểu sinh thất lễ, mong tiểu thư thứ lỗi."

Đúng là họ rồi.

Phụ mẫu họ đương nhiên không lo lắng, chỉ có những đứa con, đúng vào lúc tuổi trẻ nhiệt huyết, đối mặt với ta, nữ tử ác độc dùng quyền uy áp bức, đương nhiên có những lời thẳng thắn.

Nếu họ có thể bình luận về ta trước mặt đông người, hoặc trước mặt đệ đệ ta, thì cũng có vài phần thẳng thắn. Chỉ là đêm khuya thanh vắng, lại ở nơi này nói sau lưng kẻ khác, khiến người ta chán ghét, thật là thấp hèn.

Ta có lẽ đã uống m.á.u nai, cơ thể đang nóng, ném con d.a.o ngắn lưỡi đã cùn ra ngoài, không biết đã trúng vào thân thể cao quý của đứa con nhà thế gia nào, khiến hắn đau đớn kêu la không ngớt.

Những người khác nhận thấy có điều bất ổn, liền bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại người đó, có lẽ không thể di chuyển, vẫn tiếp tục mắng chửi: "Kẻ trộm, ngươi dám lộ mặt không? Ta là con nhà thế gia, ngươi dám làm ta bị thương sao?"

Ta xoa quả trán đang nóng bừng, bước ra ngoài, đêm tối sâu thẳm, ta cũng nhìn hồi lâu mới thấy con d.a.o ngắn cắm chắc chắn vào chân hắn, dùng cái đầu hỗn độn suy nghĩ một lúc, liền xách hắn lên như một con gà con, nói: "Ta là công chúa nước Tần."

Hắn thoáng chốc run rẩy như cầy sấy, không thốt ra được câu nào. Ta ra lệnh hắn theo bước chân ta, dẫn đường về cung. Hắn không dám không tuân, cúi đầu ngoan ngoãn dẫn đường, chỉ là chân đau đớn, lưỡi d.a.o chưa rút, m.á.u tươi chảy ra ồ ạt, nhưng do sợ hãi trước uy quyền của ta, không dám kêu ca, ngay cả tiếng rên rỉ vì đau cũng cố nhịn.

Những người khác khác chạy chậm cũng bị ta bắt giữ lấy hai người, thấy cảnh này không dám đỡ hắn, run rẩy đi theo sau ta. Ta không có sở thích tra tấn, liền để bọn họ đỡ nhau mà đi. Đến nơi ở của phụ hoàng, thấy thái giám được sủng ái bên cạnh phụ hoàng, Cao Lượng Hành, đang đi đi lại lại bên ngoài, trông rất sốt ruột.

Cao Lượng Hành được chọn ở bên cạnh phụ hoàng vì hành sự rất bình tình, sao giờ lại như vậy?

Thấy ta đến, Cao Lượng Hành vội vã đi tới, hành lễ nói: “Điện hạ, người cuối cùng đã trở về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-manh-ngoc/chuong-22.html.]

Ta ra lệnh hắn đứng dậy, hắn thấy tình trạng thê thảm của ba vị thế gia kia, lại thấy ta nhếch nhác, rất ngạc nhiên, chưa kịp nói gì, ta đã hỏi: “Đại giám ở đây có việc gì?”

Cao Lượng Hành không hỏi thêm, ra lệnh cho người đưa các công tử thế gia đi xử lý vết thương, rồi khẽ hỏi ta: “Điện hạ có phải đã xảy ra xung đột với Đông cung?”

Ta gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hai người có va chạm sao?”

“Đúng.”

“Trời ơi, điện hạ, Thái tử điện hạ trở về với hình dạng thê thảm, bị mấy vị lang quan nhìn thấy, sự việc đã bị lan truyền khắp nơi, hiện giờ hoàng thượng đang đợi người trong điện! Hoàng hậu nương nương cảm thấy không ổn, bảo nô tài ra ngoài tìm người, cũng để thông báo cho người chuẩn bị.”

Ta gật đầu mỉm cười: “Làm phiền đại giám.”

Ta không sửa soạn gì, bước vào điện.

Trong điện có không ít người, Thái tử đã chỉnh trang sạch sẽ, thay mũ ngọc, chỉ là lọn tóc bị ta cắt đi vẫn chưa mọc lại, và vết thương trên mặt không thể che giấu.

Ta cúi đầu lạy: “Nhi thần bái kiến bệ hạ.”

Hoàng thượng hỏi: “Sao giờ con mới về?”

“Nhi thần b.ắ.n trúng một con hươu, mệt mỏi quá, nghỉ ngơi một lát.”

Ta không nhìn thấy sắc mặt của hoàng thượng vì ta vẫn cúi đầu, cho đến khi ngài ra lệnh ta ngẩng đầu trả lời: “Vết thương của huynh trưởng con là do con gây ra?”

Ta đáp: “Vâng!”

Có vị thần tử trách mắng ta: “Điện hạ làm vậy, là xúc phạm thái tử, có ý đồ đen tối.”

Hoàng thượng không để ý, hỏi ta: “Tại sao lại làm vậy?”

Ta đáp: "Nhi thần không rõ, Thái tử đã nói saovề chuyện này?"

Lại là vị thần tử kia: "Thái tử là nạn nhân, chẳng lẽ còn cần để điện hạ đe dọa sao?"

Ta cười, Thái tử khinh thường nữ nhi, nay lại bị coi là bị đe dọa bởi nữ nhi trước mặt thần tử của mình, thật là thế sự đảo điên. Không biết Thái tử thanh cao ấy cảm thấy trong lòng thế nào.

Loading...