Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lòng người khó đoán - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:22:57
Lượt xem: 703

[Bức ảnh đầu tiên với anh ấy, thật hạnh phúc.]

 

[Tròn ba năm em yêu anh, hôm nay rốt cục cũng kết hôn, mặc dù là hôn nhân bí mật, nhưng cũng không ảnh hưởng gì, em là người hạnh phúc nhất.]

 

Lẽ ra tôi phải nhận ra khi tôi chụp bức ảnh này hắn không yêu tôi. Thật buồn cười khi tôi nghĩ đó là tình yêu.

 

Rồi đến trang thứ hai.

 

[Lần đầu nấu cơm cho anh, sơ ý làm bỏng tay, anh bận công việc chưa về ăn, ăn đồ nguội rồi, thật khó chịu, lần sau sẽ cố gắng hơn.]

 

Trang thứ ba.

 

[Yêu một người làm cho sự chờ đợi trở nên ngọt ngào, anh lại tăng ca, thật đau lòng. Em say và nhớ anh vô cùng.]

 

Trang thứ tư.

 

[Mọi người nhìn thấy anh là con nhà giàu, chỉ có em biết, trong lòng anh thực sự cô đơn, em muốn sưởi ấm cho anh nhưng lại không biết làm cách nào để có thể đi vào trong tim anh. A Minh, hãy để em yêu em thật tốt, được chứ?]

 

Trang thứ năm.

 

[Em đã xem ảnh mối tình đầu của anh, thật đẹp. Em đã tìm hiểu rồi, hóa ra mối tình đầu của anh đã đến Hollywood để phát triển sự nghiệp nên mới chia tay với anh. Anh nhất định yêu cô ấy lắm, chỉ là không ngờ một người kiêu hãnh như anh lại có lúc hèn hạ như vậy, em thấy thương anh và ghen tị với cô gái đó. ]

 

...

 

Trang thứ n

 

[Em đã xem lén điện thoại của anh. Hóa ra mối tình đầu của anh sắp trở về Trung Quốc. Nghe nói cô ấy hiện giờ đã là một ngôi sao lớn, hai người thực sự là trai tài gái sắc.]

 

Trang n+1

 

[Anh uống say, em chưa từng thấy anh khó chịu như vậy, nhưng anh lại ôm lấy em và gọi tên phụ nữ khác.]

 

Trang thứ n+2

 

[Cô ấy đã trở về Trung Quốc, em thấy anh rất ít khi cười, buổi sáng khi thức dậy, anh đã rất vui vẻ, dù không hỏi nhưng em biết đã đến lúc phải buông tay. Thật may vì em không còn cô đơn nữa, em đã mang thai rồi, con sẽ cùng em đi hết cuộc đời, thế là đủ.]

 

Nhật ký dừng lại ở đây.

 

Tôi nhớ rõ ngày hôm đó, tôi viết xong nhật ký giao cho Viện trưởng cất giữ, nói với bà là tôi phải đi công tác.

 

Lúc đó, tôi đã chờ đợi một tương lai mới của chính mình. Ly hôn với hắn, mang theo đứa con chưa chào đời và sống một cuộc sống tự do của riêng mình.

 

Thật không may, một tai nạn đã xảy ra. Con của tôi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/long-nguoi-kho-doan/7.html.]

 

Hốc mắt lúc này ươn ướt, tôi đặt tay lên bụng dưới, con tôi mất rồi sao? Có lẽ chính những dòng nhật ký này đã đánh thức tôi, những mảnh ký ức lần lượt hiện về, tôi nhớ lại cảnh tượng hôm xảy ra tai nạn.

 

16

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ngoài việc nhận được một tin nhắn ngắn từ Tiết Đình Đình vào ngày hôm đó, tôi còn nhận được một cuộc gọi yêu cầu tôi ra ngoài gặp mặt.

 

Nhưng người đó là ai, có phải Tiết Đình Đình không? Tôi không nhớ.

 

Tôi chỉ nhớ rằng, sau khi ra ra khỏi biệt thự, một chiếc ô tô bất ngờ lao ra đ.â.m thẳng vào tôi, lực tác động quá mạnh làm vỡ hoàn toàn các cơ quan nội tạng của tôi ngay lập tức, cơn đau đớn ập đến, đau đến mức tôi thậm chí không thể rên rỉ.

 

Sau đó, cơ thể tôi bị mắc kẹt, nhưng chiếc xe không hề có ý định dừng lại, kéo lê tôi trên mặt đất hàng chục mét, mắt tôi không nhìn thấy gì nữa, cơn đau bỏng rát khắp mặt và cơ thể, m..áu văng tứ tung, chỉ vài phút mà dài hơn cả thế kỷ, lâu đến nỗi tôi không biết mình c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều hay vì đau đớn.

 

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi cố gắng hết sức đặt tay lên bụng dưới, tôi muốn sinh ra đứa trẻ này biết bao, tôi muốn nhìn nó lớn lên biết bao.

 

Đáng tiếc vận mệnh lừa người. Tôi rất sợ đau, tôi muốn sống một cuộc sống tốt đẹp lần nữa, nhưng tôi đã c.h.ế.t theo cách mà tôi tôi chưa bao giờ nghĩ đến...

 

“Tại sao...” Quý Yến Minh đột ngột lên tiếng, kéo tôi từ ký ức đau buồn về thực tại. Sau đó, hắn nhắm mắt lại và nhìn lên một cách tuyệt vọng, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi: “Anh xin lỗi...”

 

Hắn khụy xuống, giọng khàn khàn không nói nên lời.

 

“Đừng nói xin lỗi! Ra ngoài, cút khỏi đây!”

 

Tôi không muốn lời xin lỗi của hắn, tôi không muốn sự đạo đức giả của hắn, bởi vì tôi sẽ không bao giờ… vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

 

Nhưng bây giờ tôi đã là một linh hồn, cho dù tôi có gầm gừ thế nào, hắn cũng không thể nghe thấy.

 

Hắn vuốt ve bia mộ của tôi hết lần này đến lần khác, trông như thể hắn sắp c.h.ế.t vì đau đớn.

 

“Nếu anh thật sự hối hận, vậy đi báo thù cho tôi đi.”

 

“Nhất định là Tiết Đình Đình, nhất định là cô ta...”

 

“A Minh.” - Vương Thu Anh gọi.

 

Quý Yến Minh và tôi đồng thời nhìn lên và thấy Vương Thu Anh đang đứng phía sau hắn.

 

“Anh vẫn không tin rằng Tiết Đình Đình đã làm hại cô ấy phải không? Lúc Tiểu Hà c.h.ế.t cô ấy đang mang thai, điều đó không chỉ làm tổn thương trái tim mà còn cả cơ thể cô ấy. Tôi thật hâm mộ anh, Tiểu Hà bị g..iết, anh còn có thể yên tâm sống chung với hung thủ.”

 

Quý Yến Minh không trả lời cô ấy, bởi vì lúc này di động của hắn có thông báo, là Tiết Đình Đình gọi.

 

“A Minh, em phải làm sao đây, không biết là ai đã công bố tin tức về cái c.h.ế.t của Hà Húc, còn nói một xác hai mạng, bây giờ không chỉ công ty muốn giấu em mà tất cả cư dân mạng đều công kích em. Vừa rồi em còn nhận được một chuyển phát nhanh nặc danh, họ gửi một đống chuột c.h.ế.t đã bị băm vụn... A Minh, em sợ quá... Họ bảo em c.h.ế.t đi...”

 

Quý Yến Minh ngơ ngác đáp: “Vậy cô đi c.h.ế.t đi.”

Loading...