Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lòng người đổi thay - 4

Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:48:15
Lượt xem: 337

Sau đó, chúng tôi nghĩ đến việc thụ tinh nhân tạo. Sau khi chọc lấy trứng, da dẻ tôi xanh xao, nhưng rồi vẫn thất bại. Tôi ngồi trên mép giường và thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt của Giang Duy cũng đỏ lên.

 

Tôi biết, anh ta cũng đau khổ không kém gì tôi. Nhưng anh ta vẫn dịu dàng dỗ dành tôi: “Niên Niên, chúng tôi không có con cũng được, anh chỉ cần có em là đủ rồi.”

 

Trên đời làm sao có chuyện trớ trêu như vậy? Khi tôi không muốn có con nữa thì nó lại đến.

 

Bác sĩ Lâm là người quen của chúng tôi. Anh ta thực sự vui mừng cho chúng tôi: "Cô mau đi báo tin vui cho anh Giang đi, hai người đã chờ đợi quá vất vả rồi."

 

Cầm tờ giấy siêu âm trên tay mà tôi không nhịn được cười. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi quyết định nói với Giang Duy về đứa trẻ.

 

Tôi hẹn anh ta tại một nhà hàng. Nhà hàng này đã tồn tại trong nhiều năm, các cửa hàng bên cạnh đã được lần lượt thay đổi và đường phố cũng không còn như trước đây. Chỉ có nó nó là vẫn vậy.

 

Tôi nhớ lần đầu tiên khi chúng tôi đến thành phố này, không có quá nhiều tiền, chúng tôi đặt bữa ăn rẻ nhất và chia sẻ nó với nhau. Giang Duy lúc đó đối với tôi rất tốt, anh ta muốn nhường hết phần thịt trong suất ăn cho tôi. Tình cảm của chúng tôi vào thời điểm đó thật tốt.

 

Chúng tôi đã chia nhau phần ăn và tất nhiên là không đủ cho hai đứa. Tuy nhiên, nhà hàng này lại phục vụ canh miễn phí, chúng tôi biết như vậy nên mới quyết định đến đây ăn cơm. Khi đó tôi và Giang Duy đều còn trẻ, sức ăn còn mạnh.

Nhìn thấy chúng tôi đi lấy canh quá nhiều lần, cô gái nhỏ ở quầy thu ngân bất mãn nói: "Hai anh chị đều uống mấy bát."

 

Giang Duy run tay cầm bát, cả khuôn mặt bất giác đỏ bừng nhưng anh ta vẫn đứng chắn trước mặt tôi, anh ta không muốn những ánh mắt khinh thường ấy làm tôi tổn thương.

 

Ngay khi anh ta lắp bắp và cố gắng nói điều gì đó, ông chủ đã thấy sự bối rối của chúng tôi nên lên tiếng: "Từ nay, hai bạn trẻ có thể đến chỗ tôi ăn tối, tôi sẽ bán một tặng một cho hai bạn."

 

Giang Duy là người có ân tất báo. Sau khi công ty ổn định, anh ta đã đầu tư để chủ nhà hàng mở một chuỗi kinh doanh ăn uống. Yêu cầu duy nhất là nhà hàng này vẫn giữ nguyên như cũ.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Bề ngoài, anh ta nói rằng anh ta hoài cổ. Thực ra tôi biết anh ta đang tự nhắc nhở mình không được quên những gian nan, thăng trầm trên quãng đường lập nghiệp.

 

Nhưng mà, nhà hàng không thay đổi còn con người đã thay đổi mất rồi.

 

7

 

Khi tôi đến, Giang Duy đã gọi đồ ăn. Vẫn là những hương vị quen thuộc nhưng chúng tôi không còn như ngày xưa nữa, miếng thịt cũng cần phải chia đôi mới được ăn.

 

“Niên Niên, em sụt cân rồi.” - Anh ta gắp đồ ăn cho tôi: “Ăn nhiều một chút.”

 

Giọng điệu rất dịu dàng, như thể chuyện cãi vã và phản bội chưa từng xảy ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/long-nguoi-doi-thay/4.html.]

Bình yên bên nhau thế này đúng là không thể có thật được. Lý Mộng đã lẽo đẽo theo anh ta xé tan giấc mộng này.

 

"Giang Duy, không phải anh nói không yêu chị ta sao? Tại sao sau lưng em anh lại đi gặp chị ta?"

 

Khuôn mặt của Giang Duy tối sầm lại, anh ta yêu cầu Lý Mộng rời đi nhưng cô ta nào chịu để yên như vậy, cô ta gào vào mặt Giang Duy: "Em có thai rồi!"

 

"Chị ta là một con gà mái đẻ không biết đẻ trứng nhưng tôi thì biết!"

 

Khuôn mặt của Giang Duy trở nên xấu xí, anh ta bất ngờ giơ tay tát Lý Mộng.

 

"Cô ăn nói kiểu c.h.ó m.á gì vậy? Xin lỗi Niên Niên đi!"

 

Lâu lắm rồi tôi mới nghe anh ta chửi thề.

 

Lý Mộng đưa tay đỡ lấy bên má bị tát, tức giận nhìn chúng tôi với đôi mắt ngấn lệ, bướng bỉnh đầy đáng thương rồi cô ta bỏ chạy.

 

Bên ngoài có rất nhiều xe cộ qua lại, nhưng cô ta không thèm quan tâm, cứ thế băng thẳng qua đường.

 

Tiếng còi ô tô kéo dài vô tận. Một người lái xe thò đầu ra mắng: "Đồ điên, muốn c.h.ế.t à!"

 

Bàn tay của Giang Duy trên ở bàn ngày càng siết chặt hơn. Ánh mắt anh nhìn theo Lý Mộng không ngừng. Cho đến khi, bóng dáng của cô ta biến mất trong đám đông.

 

Sau đó anh ta nhìn tôi nói: "Niên Niên, cô ấy còn trẻ, tính tình lại bốc đồng, anh sợ cô ấy sẽ làm chuyện dại dột."

 

Tôi nói: “Anh đi theo cô ta đi”.

 

Anh ta vội vàng đứng dậy quay lưng chạy đi. Tôi nhấp một ngụm trà, đắng đến muốn khóc.

 

Tôi nhớ khi tôi còn trẻ, tôi đã từng một lần mang thai.

 

Lúc đó chúng tôi vẫn đang thực hiện các biện pháp kế hoạch hóa vì chưa muốn có con. Đứa bé đến vào một thời điểm chưa thích hợp, công việc kinh doanh của chúng tôi đang trên đà phát triển. Tôi không thể bỏ mặc Giang Duy và đối mặt với những khó khăn nhưng tôi cũng biết anh ta rất dễ mềm lòng.

 

Nếu tôi nói với anh ta, anh ta sẽ chần chừ, sẽ cầu xin tôi giữ đứa bé lại. Vì vậy, tôi đã không nói và tự mình đến bệnh viện. Tôi cứ tưởng còn trẻ thì sẽ dễ có con, cơ thể rồi sẽ hồi phục nhanh chóng. Nhưng rồi Giang Duy vẫn phát hiện ra.

Như đã nói, anh ta rất thông minh và nhạy cảm nên chỉ cần tôi có gì đó không ổn anh ta sẽ phát hiện ra ngay lập tức. Tôi nghĩ rằng anh ta sẽ mắng tôi và chất

 

Loading...