Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 96

Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:52:29
Lượt xem: 48

Kết quả là, Hứa Đinh Bạch bị rót rượu cho rất nhiều.

 

Mặc dù anh nhìn vẫn rất tỉnh nhưng trong lòng Lâm Thanh Nhạc có hơi sốt ruột. Lý Hằng cũng đã thay anh uống rất nhiều... Tại cô, mà anh còn bị buộc uống nhiều hơn.

 

"Hứa tổng, lần này cậu bảo vệ người của mình rất tốt." Lát sau Quách Đông Tự nói chuyện cũng có chút kỳ quái.

 

"Tửu lượng không tốt đương nhiên là không được uống để tránh xảy ra chuyện gì. Tôi mang cô ấy đi, lại để cô ấy say khướt trở về như vậy cũng không tốt lắm." Hứa Đinh Bạch cười, lờ mờ nói, "Quách tổng? Tiếp tục chứ?"

 

Quách Đông Tự đã uống đến mức mặt đỏ tới mang tai, ông ta lảo đảo đứng lên: "Tôi uống với cậu nhiều rồi. Phó giám đốc Lâm, cho chúng tôi chút thể diện đi chứ, cô uống với bốn chúng tôi mỗi người một ly, uống xong tối nay tôi sẽ bỏ qua cho cô, được chứ!"

 

Khóe miệng Hứa Đinh Bạch hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại lạnh xuống: "Sao vậy, Quách tổng cảm thấy, uống với tôi thì không có mặt mũi sao?"

 

Quách Đông Tự thấy sắc mặt của anh, ông ta sửng sốt một chút, dường như đã tỉnh hơn vài phần: "Đương… đương nhiên không phải là vậy."

 

Hứa Đinh Bạch: "Nếu vậy thì tôi uống với bốn người các ông mỗi người một ly."

 

Quách Đông Tự: "Chờ một chút, nếu cậu lại muốn uống thay, vừa rồi Hứa tổng cũng muốn uống, phó giám đốc Lâm vốn chỉ cần uống bốn ly, vậy cậu uống gấp đôi là tám ly đi."

 

Tám ly... Vừa nãy anh đã uống rất nhiều rồi.

 

Lâm Thanh Nhạc biết trước mặt họ là bên phía hợp tác nên không thể đắc tội, nếu dám đắc tội sẽ tổn thất rất lớn, vì vậy tối nay Hứa Đinh Bạch mới có thể nhẫn nhịn ngồi đây nói chuyện. Nhưng mà, cô không thể trơ mắt nhìn anh tiếp tục, uống nhiều như vậy được...

 

"Không cần đâu, tôi sẽ uống." Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng rót rượu vào ly của mình.

 

Hứa Đinh Bạch nhăn mày, quay đầu nhìn cô.

 

Lâm Thanh Nhạc đứng dậy cười với người đối diện: "Nhưng Quách tổng đã nói thì phải giữ lời, tôi uống bốn ly, thì ông phải bỏ qua cho tôi."

 

"Đương nhiên!"

 

"Được." Lâm Thanh Nhạc nói, "Thật xin lỗi, quả thật là tôi không thể uống, nhưng tối nay nếu là Quách tổng, thì tôi cảm thấy tôi vẫn nên uống một chút."

 

Lâm Thanh Nhạc nói xong mấy lời xã giao, thì nhắm hai mắt lại, uống một hơi cạn sạch!

 

A... Thật khó uống quá đi... Làm sao mà Hứa Đinh Bạch uống liên tục một ly lại một ly như vậy chứ!

 

Lâm Thanh Nhạc không dám để cho bản thân mình dừng lại, cô lập tức rót một ly nữa, ép mình phải uống vào.

 

"Tửu lượng rất tốt, Hứa tổng, tôi thấy lần này người của cậu quả thật rất tốt."

 

Sau khi ly thứ hai được đặt xuống, Lâm Thanh Nhạc thật sự rất muốn ói.

 

Cô gắng gượng, rót ly thứ ba.

 

"Được rồi." Hứa Đinh Bạch cầm cổ tay đang rót rượu của cô, anh đứng lên lấy ly rượu trong tay cô ra.

 

Lâm Thanh Nhạc chịu đựng cảm giác cuộn trào từ cổ họng xuống dưới dạ dày, nhỏ giọng nói: "Cậu, cậu không thể uống nữa, để tớ uống..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-96.html.]

Hứa Đinh Bạch rũ mắt nhìn cô: "Còn chưa tới phiên cậu liều mạng đâu."

 

"..."

 

"Quách tổng, tôi thấy tối nay cũng không còn sớm nữa." Hứa Đinh Bạch nhìn mọi người nói thẳng, "Tôi cũng uống nhiều rồi, chuyện hợp tác, ngày khác chúng ta nói sau đi."

 

"Này—— "

 

Nhưng Hứa Đinh Bạch đã hoàn toàn rời đi, anh kéo tay Lâm Thanh Nhạc, đi thẳng ra khỏi phòng bao.

 

Trợ Lý Jason vẫn luôn đứng ngoài cửa, giữ im lặng.

 

Sau khi Hứa Đinh Bạch ra ngoài thì nói: "Đưa Lý Hằng về đi."

 

"Vâng." Jason liếc nhìn Lâm Thanh Nhạc bên cạnh anh, "Vậy còn anh?"

 

Hứa Đinh Bạch: "Tôi không sao."

 

"Vâng."

 

Hứa Đinh Bạch kéo Lâm Thanh Nhạc đi qua hành lang, nhanh chóng tiến đến thang máy, đột nhiên Lâm Thanh Nhạc dừng lại.

 

Hứa Đinh Bạch quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

 

Lâm Thanh Nhạc cúi đầu: "Đừng di chuyển... Tớ chóng mặt quá."

 

Hứa Đinh Bạch nhìn mặt cô đang đỏ lên, anh khó chịu nói: "Uống hai ly mà mặt đã như vậy rồi, vừa rồi cậu còn dám uống nữa?"

 

Lâm Thanh Nhạc khẽ hừ: "Không phải là do tớ không muốn bọn họ rót cho cậu nữa sao..."

 

Thật chóng mặt quá đi, cô nói chuyện cũng trở nên yếu ớt, nghe cảm giác vô cùng tủi thân.

 

Lòng Hứa Đinh Bạch lập tức dịu đi, anh đỡ cánh tay cô, nhẹ giọng nói: "Còn đi được không?"

 

Tửu lượng của Lâm Thanh Nhạc thật sự rất kém, tốc độ phía trước rất nhanh, cô mới đi được một bước: "Ừm..."

 

"Để tôi cõng cậu."

 

Nói xong, Hứa Đinh Bạch xoay người ngồi xuống.

 

Lâm Thanh Nhạc lờ mờ nhìn bóng lưng của anh, đầu óc cô mặc dù rất hỗn loạn, nhưng loáng thoáng vẫn còn mấy đồng nghiệp ở phía sau.

 

"Không cần... Không được."

 

"Không sao đâu, lên đi."

 

"Không được mà..." Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói, "Tớ, tớ nặng lắm!"

 

Hứa Đinh Bạch quay lại nhìn cô, anh bất đắc dĩ cười: "Cậu còn lừa tôi như hồi còn nhỏ sao? Lâm Thanh Nhạc, bây giờ tôi đã thấy được."

Loading...