Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-08-13 11:36:14
Lượt xem: 57

Lâm Thanh Nhạc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Hoàng Thành Húc úp úp mở mở, cố nén giọng và miễn cưỡng nói:

 

“Tôi đưa nhầm rượu, khi đổi lại thì không cẩn thận làm đổ rượu lên người anh ta... Tôi đã xin lỗi rồi, nhưng anh ta vẫn nhất quyết mắng tôi, anh ta mắng rất khó nghe, nên tôi đã...”

 

“Nên anh đã đánh người sao?”

 

“Anh ta cũng đánh tôi!”

 

Lâm Thanh Nhạc không nói nên lời, nhưng khi nhớ đến lời khẩn cầu của Vu Đình Đình, cô lại chịu đựng và nói: “Anh đã làm bồi bàn ở một quán bar thì phải biết tỉnh ngộ, mọi người ở đây đều uống rất nhiều, nên đôi khi họ có chút bốc đồng...”

 

“Ý cô là tôi phải đứng đó chịu mắng sao!”

 

“Ý tôi không phải vậy, ý tôi nói là tính tình của anh… thôi bỏ đi.” Lâm Thanh Nhạc không thèm nói thêm với anh ta nữa, chỉ muốn giải quyết nhanh mọi chuyện, cô nói với người đàn ông đội mũ, “Thật sự xin lỗi, anh ấy cũng không phải cố ý, anh xem anh cần bồi thường bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường.”

 

Người đàn ông đội mũ nói: “Tên này không chỉ làm đổ rượu lên cả người tôi mà còn liên lụy đến bạn bè ở bên đó của tôi nữa... Hơn nữa đây không phải là vấn đề về tiền bạc nữa rồi, anh ta đã ra tay rồi, cô nhìn mặt tôi xem? Chuyện này tôi không thể không báo cảnh sát.”

 

Hoàng Thành Húc đột nhiên nhướng mắt nhìn và nói: “Nhưng tôi đã xin lỗi rồi...”

 

“Xin lỗi? Vậy tôi phải để anh đánh không vậy à.”

 

“Vậy cũng...”

 

“Thôi được rồi, anh đừng nói nữa.” Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn anh ta rồi nhìn về phía người đàn ông đội mũ, “Thực sự xin lỗi, chuyện này chúng ta có thể giải quyết riêng được không, xin anh đừng gọi cảnh sát...”

 

Trên ghế quán bar cách đó không xa, vài người đàn ông vẫn đang ngồi đó tán gẫu.

 

“Chuyện này đã xong hết chưa.” Một người trong số họ liếc nhìn về phía Hoàng Thành Húc, “Ồ? Bạn gái mà tên này nói tới rồi à, chậc, chuyện này sao đây, bạn gái kiểu này cũng rất xinh đẹp đó.”

 

Sau khi người này nói xong, những người khác cũng nhìn về hướng đó.

 

“Ôi trời chết tiệt, tên nhóc này thật là có diễm phúc lớn, dáng người của bạn gái nó cũng rất đẹp, cặp chân này là gu của tôi.”

 

“Đúng thế!”

 

Hạ Đàm vốn đang nói chuyện với Hứa Đinh Bạch, khi nghe mọi người ở đây bàn về chuyện bên kia nên cũng nhìn qua bên đó, nhưng sau khi nhìn xong, anh bỗng ngớ người ra.

 

“Tại sao lại là cô ấy...”

 

Hứa Đinh Bạch thấy Hạ Đàm đột nhiên hùa theo, nên cũng nhướng mắt nhìn sang.

 

Ánh đèn trong quán bar không sáng lắm, nhưng người phụ nữ đứng bên đó lại rất trắng, ngay cả trong ánh sáng này, ngũ quan và làn da của cô cũng đều rất bắt mắt. Lúc này cô đang nói chuyện gì đó với Trần Kha, lông mày khẽ nhíu lại, trông có chút bất lực.

 

“Quen biết sao?” Hứa Đinh Bạch thu lại ánh mắt, dửng dưng hỏi.

 

Hạ Đàm nhìn thẳng về bên đó rồi nói với vẻ suy sụp: “Tôi đã nói với cậu trước đó rồi đó, là cô gái ở khu căn cứ chó dẫn đường... cô ấy, cô ấy thật sự đã có bạn trai rồi!!!”

 

Hứa Đinh Bạch ồ một tiếng, nhưng anh cũng không hứng thú với việc này.

 

Lúc nãy chiếc quần của anh đã bị người phục vụ đó làm đổ rượu nên bị dính một chút, phần ống chân bị ướt nên anh có chút khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-80.html.]

 

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”

 

Hạ Đàm nói: “Hả?”

 

Hứa Đinh Bạch nói: “Tôi đi về trước, các cậu cứ tiếp tục đi.”

 

Anh đã ngồi ở đây một tiếng đồng hồ rồi, xem như đã đón sinh nhật của Trần Kha.

 

Anh đứng dậy và đi về phía cầu thang.

 

Nhưng muốn đi về phía cầu thang thì nhất định phải đi ngang qua đám người Trần Kha, Trần Kha vốn dĩ đang nói chuyện gì đó với Lâm Thanh Nhạc, nhưng khi nhìn thấy anh bước tới liền nói thẳng: “Vậy đi, cô hỏi bạn tôi đi, bạn tôi vừa rồi cũng bị dính một chút rượu, nếu cậu ấy nói không báo cảnh sát thì tôi sẽ xem như xong chuyện được chưa.”

 

Hứa Đinh Bạch tình cờ nghe thấy điều này khi anh đang đi tới, anh cau mày và liếc nhìn Trần Kha.

 

Liên quan gì tới anh chứ.

 

Còn Lâm Thanh Nhạc vốn dĩ đang tập trung vào Trần Kha, khi nghe thấy anh ta nói lời này, liền tự nhiên quay sang nhìn người mà anh ta đột nhiên chỉ vào.

 

Nhưng sau khi nhìn vào người đó, cô đã sững sờ.

 

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp lại anh và cũng đã sớm không còn nghĩ đến điều đó nữa.

 

Nhưng mà, chính vào ngày hôm nay, cô thực sự đã nhìn thấy anh đang đứng trước mặt cô.

 

Không phải là Hứa Đinh Bạch năm mười sáu tuổi nữa.

 

Anh đã cao hơn, dáng người cũng ngay thẳng hơn, sự non nớt của tuổi trẻ đã phai mờ, anh đã hoàn toàn biến thành một người đàn ông trưởng thành và đẹp trai.

 

Anh đã thay đổi rất nhiều, mọi thứ trên cơ thể của anh đều xa lạ với cô, nhưng cô vẫn nhận ra cặp lông mày và đôi mắt của anh, cho dù có trải qua bao lâu đi chăng nữa, cô vẫn có thể nhận ra ánh mắt của anh chỉ trong phút chốc.

 

Màu đồng tử nhàn nhạt hiện lên vẻ lạnh lùng, giống y hệt như trước vậy.

 

Ồ không đúng... vẫn khác.

 

Anh dường như có thể nhìn thấy được.

 

Lâm Thanh Nhạc ngơ ngẩn nhìn vào người đang đến gần, nhưng không hiểu tại sao, cô lại không thể lên tiếng.

 

Cô nhìn anh như thể đã hoàn toàn hóa đá, cô hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào...

 

Những người bên cạnh không nhận thấy sự khác thường của cô.

 

Trần Kha kéo Hứa Đinh Bạch qua và nói: “Anh bạn, cậu nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?”

 

Hứa Đinh Bạch hơi bực mình, anh dửng dưng nói: “Nên giải quyết thế nào thì giải quyết thế ấy, có vấn đề gì thì cứ báo cảnh sát, còn không có vấn đề gì thì thôi.”

 

“Có vấn đề mà! Mặt tôi đau quá!” Trần Kha khẽ khịt mũi và nói: “Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy, vậy bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát.”

 

Hứa Đinh Bạch bỏ tay anh ta ra, anh không thèm để ý đến chuyện này mà đi thẳng về phía trước.

 

“Có thể không gọi cảnh sát không...” Lâm Thanh Nhạc đột ngột quay người lại, cô nhìn bóng lưng của Hứa Đinh Bạch và lặp lại một cách khó khăn, “Anh làm ơn, đừng gọi cảnh sát có được không?”

Loading...