Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-08-12 17:05:26
Lượt xem: 35

Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, cuộc sống của con sẽ không vì bên cạnh thiếu đi một người mà ngừng hoạt động.

 

Mẹ cô đã nói với cô như vậy, nhưng Lâm Thanh Nhạc nhất thời lại không biết làm thế nào để tiếp nhận chuyện này.

 

Coi như trong cuộc đời ngắn ngủi này của cô chỉ một nửa thời gian có Hứa Đinh Bạch, nhưng tất cả niềm vui sướng của cô đều tràn ngập bóng hình của anh.

 

Bên cạnh nếu không có người đó thì đúng thật là vẫn có thể sống tiếp, nhưng sẽ còn vui vẻ sao...

 

Cô không biết.

 

Nhưng từ hôm đó trở đi, Hứa Đinh Bạch thật sự đã biến mất khỏi thế giới của cô.

 

Cô không bao giờ có thể đợi đến giờ tan học rồi chạy đến nhà anh ở hẻm nhỏ của giao lộ nữa, không bao giờ có thể mở căn phòng có giấu chìa khóa kia ra nữa, càng không thể gọi điện cho anh được nữa, cũng không thể trộm nói chuyện phiếm với anh.

 

Anh giống như không còn tồn tại, cũng giống như một năm nay bọn họ chưa từng gặp nhau.

 

Lâm Thanh Nhạc đột nhiên cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ, thậm chí có đôi khi cô còn cảm thấy bản thân có phải sinh ra ảo giác hay không.

 

Người duy nhất khiến cho cô biết rằng Hứa Đinh Bạch thật sự tồn tại là Yên Đới Dung.

 

Yên Đới Dung bởi vì Hứa Đinh Bạch đột nhiên rời đi làm thế nào cũng tìm không thấy mà nổi giận đùng đùng đi tới phòng học chất vấn cô. Cô ta lúc ấy hoàn toàn không còn dáng vẻ nữ thần của trường nữa, mà rất giống với lúc ở nhà hàng lần trước, hoàn toàn thay đổi tính cách, nhìn cô ta như muốn xông lên xé xác cô ra vậy.

 

Sau khi Úc Gia Hữu ngăn cô ta lại, cô ta vẫn tức giận nhìn cô, cô ta hỏi cô Hứa Đinh Bạch đi đâu rồi, mắng cô dựa vào cái gì mà không nói cho cô ta biết.

 

Nhưng cô làm sao có đáp án đây, cô cũng muốn biết mà…

 

Ngày đó có lẽ là vì không tìm được đáp án ở chỗ cô, Yên Đới Dung thế nhưng lại khóc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-72.html.]

Lâm Thanh Nhạc nhìn cô ta, giống như tất cả mọi người trong lớp học. Nhưng trong lòng cô cũng biết, cô lại thấy có chút biết ơn cô ta.

 

Cô biết ơn cô ta vì làm cô có thể cảm giác được Hứa Đinh Bạch là thật sự đã từng tồn tại. Không phải anh đi rồi thì sẽ không ai nhớ rõ nữa, nơi này còn có người giống với cô, bởi vì anh rời đi mà d.a.o động.

 

Sau cùng, bọn họ lên lớp 11 liền chia lớp.

 

Bởi vì cô chọn khoa học tự nhiên nên không học cùng lớp với Vu Đình Đình và Tưởng Thư Nghệ, mới đầu các cô còn hẹn nhau cùng ăn cơm, nhưng cấp ba thật sự quá bận, dưới tình huống không học cùng một lớp, bọn họ cũng chỉ có thể chậm rãi rời xa nhau, trở về chính thế giới của mình.

 

Úc Gia Hữu học cùng lớp với cô, nhưng cô không qua lại với cậu ta, năm lớp 10 cũng là vì Tưởng Thư Nghệ nên cô mới nói chuyện với cậu ta, không có người trung gian nên cô không biết nên nói cái gì.

 

Vào lúc cuối học kì lớp 11, Lâm Thanh Nhạc nghe nói một sự kiện, tên ác bá Chương Dịch Khôn trên đường đi thi bị mất giấy thi, khi anh ta quay đầu lại đi tìm thì lại còn bị trùm bao tải đánh lén...

 

Anh ta bởi vậy mà phải nằm viện suốt hai tuần, hoàn toàn bỏ lỡ thi đại học. Trong trường học nhiều người nghe nói về việc này đều âm thầm vui vẻ, bởi vì Chương Dịch Khôn ngày thường ở trong trường học tác oai tác quái, thường xuyên làm khó dễ người khác, mọi người đều chán ghét anh ta.

 

Lâm Thanh Nhạc cũng cho rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng sau khi cô nghe người khác nói việc này, trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu.

 

Không phải vì tên khốn nạn Chương Dịch Khôn này mà khó chịu, mà là mối liên hệ của cô cùng Chương Dịch Khôn là Hứa Đinh Bạch, lúc người khác nói tới anh ta, cô sẽ nghĩ đến người kia.

 

Thật ra, ngay từ lúc đầu, trong lòng cô có chút âm thầm chờ mong.

 

Cô vẫn nghĩ Hứa Đinh Bạch không từ mà biệt là bởi vì lúc trước anh không muốn liên lụy cô, không muốn cô lại vì anh mà làm việc gì nữa. Sau này, anh có người thân, không cần cô chăm sóc nữa, nhất định sẽ liên lạc với cô nếu anh nghĩ rằng anh sẽ không làm phiền cô.

 

Anh sẽ nói cho cô biết anh ở đâu, sẽ nói cho cô đôi mắt của anh đã tốt lên hay chưa, sẽ nói cho cô biết anh đang làm gì…

 

Nhưng đều không có.

 

Rồi một năm sau đó cô cái gì cũng không chờ được, dần dần cũng không còn chờ mong nữa.

 

Loại mất mát này, làm bộc phát lửa giận cô cất giấu trong lòng.

Loading...