Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-08-11 20:56:10
Lượt xem: 46

“Được, tôi vào hỏi mấy vấn đề.”

 

“Được, cảnh sát Dương.”

 

Dương Đằng đẩy cửa vào.

 

Trong phòng bệnh chỉ có một người, là một chàng trai bị đánh đến mức cả người đều là thương tích.

 

“Hứa Đinh Bạch.”

 

Trên giường bệnh, Hứa Đinh Bạch nghe thấy tiếng người, là người ngày hôm qua đã lấy khẩu cung của anh.

 

“Cảnh sát Dương.”

 

“Hôm nay cảm thấy thế nào, ổn cả chứ?”

 

“Vâng.”

 

“Vậy được.” Dương Đằng nói: “Đúng rồi, hôm qua cậu nói, đêm đó ba cậu uống say nên đã đánh cậu, cuối cùng lại nhảy từ trên ban công xuống, toàn bộ quá trình, trong nhà cậu chỉ có hai người, đúng không?”

 

Hứa Đinh Bạch rũ mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Đúng.”

 

“Cậu chắc chắn, ở hiện trường chỉ có hai người?”

 

Hứa Đinh Bạch hơi dừng lại: “Cảnh sát Dương, tôi không nhìn thấy, tôi cảm nhận được chỉ có ba tôi ở đó, vậy ý của anh là, ở hiện trường lúc ấy còn có người khác?”

 

Dương Đằng im lặng một lúc, nói: “Hôm nay khi chúng tôi đến điều tra, có hàng xóm nói đêm đó nhìn thấy một cô gái đi ra từ tầng của nhà cậu.”

 

Hứa Đinh Bạch hơi giật mình.

 

“Cô gái kia chắc cậu cũng quen biết, bởi vì cô ấy thường xuyên đến tìm cậu, cô ấy là bạn của cậu, đúng chứ?”

 

Hứa Đinh Bạch nhíu mày nhìn anh ta: “Tôi không biết anh đang nói ai.”

 

Dương Đằng thấy anh không chịu thừa nhận thì nói thẳng: “Lâm Thanh Nhạc, là tên của cô gái đó, theo như lời hàng xóm của cậu nói, ngày thường cậu đều ở nhà một mình, thế nhưng cô gái này mỗi tuần đều sẽ đến nhà cậu, mà hôm ba cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn cô gái đó cũng có ở nhà cậu đúng không? Như vậy, sao cô gái ấy lại ở đó? Lúc đó cô ấy và ba cậu đã xảy ra xung đột với nhau? Cho nên, tại sao cậu lại giấu chuyện cô gái đó ở nhà cậu?”

 

Ánh mắt Hứa Đinh Bạch hơi lạnh: “Cảnh sát Dương, tôi nói đêm đó không có người khác.”

 

Dương Đằng nghiêm túc nói: “Cậu không cần phải nói dối, chúng tôi có nhân chứng.”

 

“Ôi cảnh sát Dương, sao cậu lại tới đây, nếu tôi biết thì tôi cũng sẽ mua cho cậu một phần đồ ăn rồi.” Đúng lúc này, bà Khương từ bên ngoài đi vào phòng bệnh.

 

Bởi vì trước mắt Hứa Đinh Bạch không có người thân, bà rất thương đứa nhỏ này, hai ngày nay đều ở đây chăm sóc anh.

 

Dương Đằng: “Không cần đâu bà Khương, cháu chỉ hỏi vài vấn đề rồi sau đó sẽ đi.”

 

“Không phải hôm qua đã hỏi hết rồi sao, tại sao lại hỏi nữa, Tiểu Bạch còn rất yếu, cần được nghỉ ngơi.”

 

Dương Đằng: “Là như thế này, bởi vì có người nói đêm đó có một người bạn của cậu ấy ra vào...”

 

“Bạn của Tiểu Bạch, cậu là đang nói đến Thanh Nhạc sao?”

 

Dương Đằng: “Bà cũng quen sao?”

 

“Đương nhiên rồi, nó thường xuyên đến chơi với Tiểu Bạch, cậu cũng biết thằng bé không nhìn được, một mình rất cô đơn. Thanh Nhạc là cô gái tốt, không chỉ đối tốt với Tiểu Bạch mà đối xử với tôi cũng rất tốt, buổi sáng mấy ngày trước tôi nói lưng tôi đau không thoải mái, tối muộn nó còn chạy đến bôi thuốc mỡ rồi mát xa cho tôi nữa.”

 

Dương Đằng: “Tối muộn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-67.html.]

 

“Đúng vậy, nó phải học hết tiết tự học buổi tối, ngày thường không có thời gian.”

 

“Vậy tối ngày Hứa Hoành Thành xảy ra chuyện thì sao?”

 

“Ngày đó sao? Ngày đó Thanh Nhạc đến nhà tôi, lúc ấy tôi rất đau, nó còn ở với tôi đến tận khuya.” Bà Khương có hơi khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ là có vấn đề gì sao?”

 

...

Buổi chiều sau hai tiết là tiết kiểm tra mỗi tuần, hôm nay là thi toán, trước khi đến lớp, cán bộ lớp được yêu cầu đến văn phòng lấy giấy làm bài.

 

“Lâm Thanh Nhạc.” Lúc này, ngoài hành lang có người gọi cô.

 

Lâm Thanh Nhạc ngước mắt nhìn thì thấy nữ sinh lớp bên cạnh.

 

“Chủ nhiệm lớp tìm cậu, bảo cậu đến văn phòng.”

 

“À… Được.”

 

Lâm Thanh Nhạc đi ra khỏi khu dạy học, đi đến toà nhà giáo viên đối diện. Tiếng chuông vang lên, đúng lúc cô đến bên ngoài văn phòng, gõ cửa.

 

“Vào đi.”

 

Lâm Thanh Nhạc đẩy cửa đi vào: “Thầy...”

 

Cô còn chưa dứt lời, đột nhiên thấy một người cô rất quen thuộc, đó chính là mẹ cô, Lâm Vũ Phân.

 

Lâm Vũ Phân bình tĩnh nhìn cô, nhưng Lâm Thanh Nhạc có cảm giác, đó là sự bình yên trước cơn bão.

 

Vẻ mặt chủ nhiệm lớp có hơi nghiêm túc: “Thanh Nhạc, mẹ em tới, ở đây còn hai chú cảnh sát. Là như này, bọn họ muốn hỏi em vài câu, em đừng sợ, chỉ hỏi một vài chuyện thôi.”

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn hai người mặc đồ cảnh sát bên cạnh, gật đầu.

 

“Em đừng khẩn trương, em chỉ cần trả lời vài câu hỏi là được.” Dương Đằng lấy một tấm ảnh ra: “Em quen chàng trai này không?”

 

Lâm Thanh Nhạc thấy ảnh chụp là Hứa Đinh Bạch thì gật đầu: “Bạn bè.”

 

Lâm Vũ Phân hơi trừng mắt, nhưng ngại ở đây nhiều người, bà không nói gì.

 

“Quan hệ giữa hai người rất tốt, phải không?”

 

“Cũng tốt.”

 

“Vậy buổi tối hôm trước, chuyện ba cậu ấy rơi từ trên tầng xuống tử vong, em biết không?”

 

Lâm Thanh Nhạc rũ mắt: “Có nghe nói.”

 

“Nghe nói?” Dương Đằng nói: “Em không ở hiện trường sao?”

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh ta: “Em sao?”

 

Dương Đằng: “Hứa Đinh Bạch đã thừa nhận, hơn nữa, đêm đó có hàng xóm ở tầng đối diện nhìn thấy em.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “...”

 

“Lâm Thanh Nhạc, em nên ăn ngay nói thật, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

 

Tất cả mọi người nhìn cô, vẻ mặt bọn họ khác nhau nhưng đều đang chờ câu trả lời của cô.

Loading...