Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 56

Cập nhật lúc: 2024-08-07 21:12:14
Lượt xem: 43

Lâm Thanh Nhạc ngẩn ra: “Tớ, tớ quên mất.”

 

Nói xong cô đứng dậy, chạy đến TV ấn nút, cô ấn vội vàng, không ấn chuyển kênh, trực tiếp ấn nút tắt.

 

Tắt TV, âm thanh biến mất, phòng khách rơi vào yên lặng.

 

“...”

 

Lâm Thanh Nhạc quẫn bách muốn chết, không dám hé răng. Tuy rằng hình ảnh vừa rồi đột nhiên im bặt, nhưng trước mặt Hứa Đinh Bạch... Nghĩ thế nào cũng thấy thẹn thùng.

 

Nhất định anh đều nghe thấy.

 

“Lâm Thanh Nhạc, cậu đang làm gì?”

 

“À, không làm gì.” Lâm Thanh Nhạc đứng dậy, xoa xoa mặt, ra vẻ trấn định nói: “Tớ nghĩ không còn sớm nữa, phải về rồi, cho nên mới tắt TV.”

 

“...”

 

“Vậy tớ đi đây.” Sau khi nói xong, không dừng lại một chút nào, mở cửa đi ra ngoài.

 

Rầm!

 

Cửa đóng lại

 

Hứa Đinh Bạch ngồi ở ghế sô pha, vẫn duy trì tư thế vừa nãy.

 

Thật lâu sau anh mới đỡ trán, bật cười.

 

Người này chạy trốn cũng thật nhanh...

 

Anh nghĩ đến bộ dáng quẫn bách của cô vừa rồi, cảm thấy khá thú vị, ngồi nghỉ ngơi trên sô pha một lúc. Vốn dĩ chỉ định nghỉ ngơi nhưng lại đụng vào áo mềm như bông.

 

Trong nháy mắt, anh ngửi được mùi hương quen thuộc, nhàn nhạt, ngọt ngào, hương hoa nhài thuộc về thiếu nữ.

 

Là áo của cô.

 

Bởi vì mùi hương này, anh như được cô bao bọc lấy.

 

Ý cười Hứa Đinh Bạch cứng đờ.

 

Thịch, thịch, thịch...

 

Vẻ trấn định vừa nãy lập tức biến mất, đột nhiên tim anh đập mãnh liệt, ở không gian trống vắng, dường như có thể nghe được tiếng đập.

 

Hứa Đinh Bạch chậm rãi nắm chặt tay, ý muốn giãy dụa điều gì đó.

 

Nhưng đều không có ích, n.g.ự.c nóng như lửa đốt, càng ngày càng mãnh liệt, những âm thành ái muội trong đầu từ lúc nãy hiện càng rõ ràng.

 

Vốn không có gì... Nhưng lại có mùi hương của cô.

 

Hứa Đinh Bạch mặt đỏ như lửa, đầu trống rỗng hai giây, cơ hồ là vô thức mà cầm lấy, chóp mũi chạm vào bề mặt áo, mùi hương ngày càng rõ, giống như cô đang ở ngay bên cạnh mình.

 

“Reng reng...”

 

Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, cả người Hứa Đinh Bạch chấn động, lập tức ngồi dậy.

 

Hô hấp của anh như ngưng lại, cảm thấy thẹn vì hành vi vừa rồi của mình...

 

Reng...Reng...

 

Điện thoại vẫn reo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-56.html.]

Hứa Đinh Bạch hít sâu một hơi, một hồi lâu mới cắt đứt tiếng điện thoại reo.

 

“Alo.”

 

“Hứa Đinh Bạch?”

 

Hứa Đinh Bạch nghe được giọng nói cô gái bên kia, giọng nói rất không tự nhiên.

 

“Tớ, áo khoác của tớ để quên ở nhà cậu.”

 

Hứa Đinh Bạch: “...Tôi mang cho cậu.”

 

“Không cần, không cần, tớ đã về đến nhà, vậy thì... Lần sau tớ đến lấy.”

 

Hứa Đinh Bạch: “Không lạnh sao?”

 

“Vẫn ổn, tớ có đeo khăn quàng cổ cậu tặng, vậy, tớ cúp máy trước đây, tớ đã về đến nhà.”

 

“...Ừ.”

 

Điện thoại kết thúc.

 

Hứa Đinh Bạch đứng dậy, không dám động vào áo khoác kia nữa, để nó lẻ loi nằm trên ghế, còn mình thì về phòng.

 

....

 

Sau ngày diễn ra chuyện xấu hổ đó, Lâm Thanh Nhạc cũng đến nhà Hứa Đinh Bạch một lần, nhưng ngày đó cô chỉ đến lấy áo khoác rồi đi, không giống những lần trước ở lại xem phim điện ảnh.

 

Không biết xấu hổ ở đâu, chỉ nhớ tới một màn đó trong TV, đối mặt với Hứa Đinh Bạch thì cả người cô đều không được tự nhiên.

 

Lúc sau, xưởng của Lâm Vũ Phân nghỉ, hơn nữa Lâm Thanh Nhạc phải đi thư viện, không lấy cớ để đi ra ngoài được, một khoảng thời gian đó, cô không thể đến nhà Hứa Đinh Bạch được.

 

Chớp mắt đã qua năm mới, học kỳ mới cũng đến.

 

Sau khai giảng học kì hai, Lâm Thanh Nhạc nghe được một tin từ giáo viên vật lý, đó chính là cuộc thi vật lí tỉnh năm nay sẽ được tổ chức.

 

Thầy giáo vật lí vốn chỉ là tượng trưng nói cho bọn họ, bởi vì ông cũng không hy vọng học sinh lớp này sẽ tham gia, thứ nhất là vì cuộc thi này không có một chút tác dụng gì với việc thi đại học, nhưng lại phải chuẩn bị rất nhiều, ông cho rằng sẽ ảnh hưởng tới việc học của học sinh. Thứ hai là vì cuộc thi vật lý hơi khó, dường như học sinh lớp 11 mới có thể tham gia.

 

Nhưng Lâm Thanh Nhạc sau khi nghe được thông tin này, lập tức quyết định, mình sẽ tham gia.

 

“Cậu điên rồi, tuy thành tích vật lý của cậu tốt, nhưng cuộc thi kia rất khó, còn phí thời gian.” Lúc ăn cơm, Tưởng Thư Nghệ nghe cô nói thì vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

 

Lâm Thanh Nhạc: “Vì đạt giải sẽ có tiền thưởng.”

 

“Nhưng không được cộng điểm thi đại học!”

 

“Nhưng có tiền thưởng.”

 

Tưởng Thư Nghệ líu lưỡi: “Mục đích của cậu là tiền thưởng, tuy rằng tiền thưởng nhiều, nhưng nếu không được giải, vậy thì quá uổng phí công sức.”

 

“Đáng giá mà, giải nhất được 1 vạn, giải nhì cũng được 5000.” Lúc nói đến cái này, mắt Lâm Thanh Nhạc sáng lên, đây chính là cơ hội để có tiền nhanh nhất.

 

“Nhà cậu… Gần đây rất cần tiền sao?” Tưởng Thư Nghệ biết tình hình nhà cô không tốt lắm, cho nên lập tức nghĩ đến điều này.

 

Miệng Lâm Thanh Nhạc đang ăn cơm, nói chuyện mơ hồ không rõ: “Cũng coi là thế.”

 

“Cũng coi là thế là thế nào?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Không phải nhà tớ, mà là tớ, tớ cần tiền.”

 

“Cậu dùng tiền giải để làm gì...”

 

Lâm Thanh Nhạc buông đũa, giọng ậm ừ: “Tớ muốn dẫn Hứa Đinh Bạch đi kiểm tra mắt.”

Loading...