Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 54

Cập nhật lúc: 2024-08-06 11:56:46
Lượt xem: 46

Ngày biết được điểm thi cuối kỳ, cô gấp rút chạy về nhà, thừa dịp Lâm Vũ Phân chưa trở về, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Đinh Bạch.

 

Cô muốn chia sẻ niềm vui với anh đầu tiên.

 

Hứa Đinh Bạch không nghe ngay lập tức, Lâm Thanh Nhạc đứng trước cửa sổ trong phòng, hai má bị gió thổi có chút lạnh, nhưng cơ thể thì nóng hầm hập, cả người đều rất phấn khởi.

 

“Alo.” Không lâu sau, Hứa Đinh Bạch cũng bắt máy.

 

Lâm Thanh Nhạc nghe thấy giọng anh truyền đến, đuôi lông mày cũng nhếch lên: “Hứa Đinh Bạch, cậu đoán xem Tiếng Anh tớ thi được bao nhiêu điểm.”

 

Hứa Đinh Bạch nghe giọng cô thì đoán được điểm thi không tồi, thản nhiên nở nụ cười: “Bao nhiêu điểm?”

 

“130! Lần này tớ chỉ bị trừ hai mươi điểm phần nghe.”

 

“Tổng 150, cậu mất 20 điểm.”

 

Lâm Thanh Nhạc nghẹn lời: “Kia, kia, nhưng tớ cũng đã cố gắng hơn trước, cậu không biết tiếng anh trước kia của tớ thảm thế nào đâu, nếu không nhờ mấy môn học khác, tớ còn không thể được xếp hạng…”

 

Hứa Đinh Bạch: “Xếp hạng chung bao nhiêu?”

 

“10! Hạng 10!”

 

Hứa Đinh Bạch có chút ngoài ý muốn: “Thi không tồi.”

 

Lâm Thanh Nhạc được anh khen thì có chút ngượng ngùng: “Thật sao…”

 

“Ừ.”

 

“Sau khi chúng ta được nghỉ, tớ sẽ làm một phần thưởng cho cậu!”

 

Hứa Đinh Bạch: “Người được thưởng không phải nên là cậu sao?”

 

“Ha ha, cậu là thầy giáo, đều do cậu dạy tốt.”

 

Hứa Đinh Bạch im lặng, không tiếng động mà nở nụ cười: “Ngốc hay không chứ...”

 

….

Lâm Thanh Nhạc là người nói là làm, đã nói thì phải làm tốt, rất nhanh đã lên kế hoạch.

 

Khi được nghỉ vài ngày, cô đợi Lâm Vũ Phân đi làm không có ở nhà mới đi ra chợ mua một ít đồ ăn, rồi đi đến nhà Hứa Đinh Bạch.

 

Thời tiết rét lạnh, cô mặc rất kín.

 

Sau khi vào nhà Hứa Đinh Bạch, cô cởi áo khoác dày để trên sô pha, xoay người đi vào phòng bếp: “Tớ đi rửa thức ăn.”

 

Hứa Đinh Bạch bị dáng vẻ hấp tấp của cô làm cho đầu óc choáng váng, chờ khi cô nói chuyện mới biết bây giờ cô đang ở phòng bếp.

 

“Cậu chờ một chút.”

 

“Hả, có chuyện gì sao?”

 

Hứa Đinh Bạch ngây người, lại nói: “… Không có gì, đợi lát nữa nói sau.”

 

“Ồ.”

 

Lâm Thanh Nhạc rất lưu loát, rất nhanh đã chuẩn bị xong ba món ăn và một món canh.

 

Đây là lần thứ hai hai người ăn cơm cùng nhau, nhưng đối với Lâm Thanh Nhạc, lần đầu tiên thì bị người khác quấy rầy, ăn cũng không được vui vẻ, hôm nay mới được ăn vui vẻ thư thái một lần.

 

“Cậu ăn nhiều thịt chút.” Cô gắp vào bát anh một miếng thịt.

 

“Ừ.”

 

“Chân gà cho cậu, tớ mua nhiều lắm, cậu ăn nhiều vào.”

 

“Biết rồi.” Hứa Đinh Bạch có chút bất đắc dĩ: “Chính cậu cũng ăn nhiều vào, gầy như vậy.”

 

“Sao cậu biết tớ gầy?”

 

“Lúc đi học tiểu học không phải rất gầy sao, là một cô nhóc bé xíu.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Đó là hồi tiểu học, hiện tại tớ đã thay đổi, tớ cao hơn, béo hơn. Hiện tại, tớ, tớ rất béo.”

 

Hứa Đinh Bạch: “Cậu béo sao?”

 

“Đúng vậy.” Lâm Thanh Nhạc trợn tròn mắt nói dối: “Tớ rất béo nên phải giảm cân, cho nên cậu ăn nhiều vào, tớ không cần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-54.html.]

 

“Đừng nói bậy bạ, đừng tưởng tôi không biết.”

 

“…”

 

Lâm Thanh Nhạc khẽ hừ một tiếng: “Dù sao thì tớ cũng béo hơn cậu.”

 

Nói xong, cô lại gắp đồ ăn vào bát cho anh.

 

Hứa Đinh bạch thấy nói với cô cũng vô ích, sau đó cảm thấy thức ăn trong bát ngày càng nhiều, càng ăn càng nhiều…

 

Cuối cùng…

 

“Lâm Thanh Nhạc.”

 

“Hả? Ăn ngon không?”

 

Hứa Đinh Bạch buông đũa: “Dừng, cậu muốn làm tôi no c.h.ế.t sao.”

 

Lâm Thanh Nhạc thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của anh, thổi phù một cái cười ra tiếng: “Cậu no rồi à, xin lỗi, tớ nghĩ cậu còn chưa ăn no.”

 

“Với cái tần suất gắp thức ăn cho tôi như cho heo ăn của cậu, tôi đã sớm no rồi.”

 

“Ồ!” Lâm Thanh Nhạc nhịn cười: “Vậy cậu nghỉ ngơi một lúc, đợi lát nữa đói bụng thì lại đến ăn.”

 

Hứa Đinh Bạch: “…”

 

Thật ra Lâm Thanh Nhạc đã no từ lâu, thấy Hứa Đinh Bạch đứng dậy dọn dẹp, cô cũng đứng lên.

 

Sau khi rửa sạch bát đũa, Lâm Thanh Nhạc mở TV xem, ngồi ở ghế sô pha nhỏ chuẩn bị xem phim điện ảnh.

 

“Lâm Thanh Nhạc.”

 

“Tớ ở sô pha.”

 

Hứa Đinh Bạch nghe được lời chỉ dẫn của cô, theo phương hướng đã đi tới, anh đứng cạnh cô không xa, đưa một cái túi to cho cô: “Cầm lấy.”

 

Lâm Thanh Nhạc ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”

 

Vẻ mặt Hứa Đinh Bạch có chút không được tự nhiên: “Tự cậu xem đi.”

 

Lâm Thanh Nhạc vội vàng đứng dậy, nhận lấy túi to từ anh, mở ra: “Khăn quàng cổ à?”

 

Hứa Đinh Bạch di chuyển từng bước đến bên cạnh, vẻ mặt trấn định nhưng vẫn có chút thấp thỏm: “Ừ, tặng cậu.”

 

Lâm Thanh Nhạc bỗng chốc nâng mắt: “Cậu mua cho tớ?”

 

Hứa Đinh Bạch: “Trước đó cậu cũng đã tặng quà cho tôi, đây là đáp lễ.”

 

“Giáng Sinh sao? Nhưng cậu đã cho tớ chocolate rồi mà.”

 

Chocolate đó sao có thể tính là quà được.

 

Hứa Đinh Bạch không nói, nhưng trong lòng vẫn rất để ý.

 

Anh nói: “Vậy đây là thưởng cho cậu.”

 

“Thưởng vụ gì?”

 

Hứa Đinh Bạch: “Cậu thi được hạng mười, không phải là muốn được thưởng sao?”

 

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, đúng thật là muốn được thưởng…

 

Nhưng cô chưa từng vì thi tốt mà được thưởng, bởi vì không phải là hạng nhất thì mẹ cô đều không hài lòng.

 

Đây vẫn là lần đầu tiên cô thi được hạng mười mà vẫn được người khác thưởng cho.

 

Lâm Thanh Nhạc hạ thấp mắt nhìn khăn quàng cổ trong tay, đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay: “Cảm ơn cậu…”

 

“Ông chủ nói con gái sẽ thích khăn quàng cổ, tôi không nhìn được, nên không biết có đẹp hay không.” Hứa Đinh Bạch hỏi han một cách khô khan: “Cậu cảm thấy có đẹp không?”

 

“Có! Rất đẹp!” Lâm Thanh Nhạc hít mũi, trực tiếp quàng lên: “Rất ấm áp, rất thoải mái.”

 

Hứa Đinh Bạch nghe được giọng nói vui vẻ của cô, cảm giác lo lắng từ khi cô vào cửa cuối cùng cũng biến mất. Anh sợ ánh mắt ông chủ không tốt, anh sợ khăn quàng cổ này không đẹp.

 

Nhưng hiện tại… thật may là cô thích nó.

Loading...