Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-11 11:57:08
Lượt xem: 153

“Ai ai? Hứa Đinh Bạch á.” Vu Đình Đình quay đầu lại, “Cậu ta làm sao?”

 

Tưởng Thư Nghệ: “Không có gì, hồi tiểu học Thanh Nhạc với cậu ta là bạn học nên hỏi hai câu, có chút xúc động mà thôi.”

 

Vu Đình Đình nói: “Tớ cũng cảm thấy cậu ta rất đáng thương, lúc trước nhà cậu ta giàu lắm, ai biết lại trở thành như vậy… Tớ còn nhớ rõ năm đó nhà cậu ta xảy ra tai nạn còn khiến nơi này chấn động, vừa phá sản lại bị tai nạn xe. À đúng rồi, mắt của Hứa Đinh Bạch bị mù là do tai nạn xe đó. Thật đáng tiếc, tớ còn nhớ rõ lúc trước trường tiểu học của chúng ta có rất nhiều nữ sinh yêu thầm cậu ta.”

 

Thời gian chậm rãi qua đi, năm đó Hứa gia cũng bị người ta nói xấu, tới bây giờ thì chuyện của Hứa gia vẫn là đề tài mà những người khác thường ngồi uống trà nói chuyện.

 

Hiện tại nói đến Hứa gia là phải nói đến Hứa Đinh Bạch, đứa con đáng tự hào của họ, mọi người đều thở dài, sau đó nhẹ nhàng cho qua đi chuyện cũ, chọn ra những chuyện mà họ quan tâm.

 

“Cái gì, các cậu cũng trưởng thành quá sớm rồi đó! Hồi tiểu học đã thích thầm rồi ư? Đừng nói với tớ là cậu cũng thích thầm cậu ta nha.” Tưởng Thư Nghệ cười nói.

 

Mặt Vu Đình Đình đỏ lên: “Tại sao lại không chứ, người ta lớn lên đẹp trai thành tích lại còn tốt nữa, làm sao mà mấy thiếu nữ không thích cho được.”

 

“Chậc chậc chậc, không thể tin được cậu đó Vu Đình Đình, còn lén lút thích thầm người ngay bên cạnh trường chúng ta nữa.”

 

“Dừng lại dừng lại, tớ là đang nói về năm đó, tớ muốn các cậu nhớ lại thôi.” Vu Đình Đình có chút nóng lòng phủi sạch quan hệ, cũng kiêu ngạo mà cảm thấy nuối tiếc, “Hiện tại tớ đã không còn thích nữa, cậu ta như vậy coi như đã phế rồi… Ai lại đi thích một người mù chứ.”

 

Lâm Thanh Nhạc dừng bước, liếc nhìn Vu Đình Đình.

 

Ngay lúc này, từ lúc hôm qua gặp Hứa Đinh Bạch, cảm giác khó chịu không kiềm nén được, muốn đè ép lại nhưng không được nữa.

 

“Cậu ấy cũng không thèm như vậy.”

 

Vu Đình Đình cùng Tưởng Thư Nghệ đều kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc đang nói chuyện.

 

Người phía sau yên lặng nhìn Vu Đình Đình, rõ ràng bình thường cô ngoan ngoãn tốt bụng, nhưng lúc này nhìn cô trông khác biệt đến khó hiểu, cô nói tiếp: “Cậu ấy cũng không thèm như vậy. Hơn nữa, cuộc sống của cậu ấy có phế hay không phế cũng không phải do cậu quyết định.”

 

“…”

 

Lâm Thanh Nhạc nói xong lập tức rời đi.

 

Vu Đình Đình ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Lâm Thanh Nhạc, lúc lâu sau mới nói: “Cậu ấy có ý gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-5.html.]

 

Tưởng Thư Nghệ nhíu mày: “Cậu đừng nói chuyện lung tung.”

 

Vu Đình Đình mím môi, tủi thân nói: “Nhưng tớ có nói sai đâu chứ…”

 

Về đến nhà, tâm trạng của Lâm Thanh Nhạc vẫn chưa tốt lên. Cô không đọc sách, mà tắm xong rồi trực tiếp lên giường.

 

Hứa gia đã xảy ra chuyện gì, Tưởng Thư Nghệ cũng không biết cụ thể, cô ấy chỉ có thể nói cho cô biết ba năm trước Hứa gia bị phá sản, cũng là cùng năm đó, Hứa Đinh Bạch bởi vì tai nạn xe bị thương ở mắt nên không nhìn thấy được.

 

Trong một năm đó, cô đã làm những gì.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn trần nhà, nhớ lại chính mình của ba năm trước, năm ấy cô mới vừa đi theo mẹ đến một thành phố khác, năm đó cô đang học năm đầu tiên ở trung học cơ sở… Cho nên, khi cô chuyển trường không lâu thì nhà anh đã xảy ra chuyện.

 

Lâm Thanh Nhạc phiền muộn xoay người, đột nhiên nghĩ đến, nếu năm ấy cô không chuyển trường thì tốt rồi.

 

Ít nhất… Có thể ở cùng anh nhiều hơn một chút.

 

Giống như nhiều năm trước, cậu thiếu niên nhỏ ngồi xổm trước mặt cô, lúc đó cô đang khóc nức nở, anh cười đưa cho cô một viên kẹo đường.

 

“Mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi, tin tưởng tôi đi.”

 

Không ai biết rằng chính vì một câu nói của anh đã chống đỡ cả tuổi thơ của cô.

 

Lần này trở lại Khê Thành, mục đích của Lâm Vũ Phân là công việc và giúp cho cô học ở nơi tốt để ôn thi đại học.

 

Mà trừ mục đích ổn định học tập, mục đích của cô còn có Hứa Đinh Bạch.

 

Ba năm nay cô ở nơi khác chăm chỉ học tập, cô vẫn luôn nghĩ, chỉ có như vậy thì lúc cô trở về mới có thể học cùng trường với anh. Đến lúc đó, cô cũng có thể tự hào mà nói với anh rằng cô học tập rất tốt, không còn là đứa nhỏ luôn yêu cầu anh dạy đi dạy lại cho cô nữa.

 

Nhưng ai mà có thể ngờ được, cô học ở trường trung học tốt nhất mà cô mong muốn, nhưng anh lại không học ở đó.

 

Cuối tuần này, Lâm Thanh Nhạc lại đi đến đường Nhạc Tiềm.

 

“Cô bé, cháu có ăn bún gạo không, quán này đã mở được mười năm rồi, hương vị rất ngon đó.” Quầy hàng nhỏ nằm trên đường Nhạc Tiềm, chủ quán trông chừng hơn năm mươi tuổi, nhiệt tình tiếp đón cô.

Loading...