Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-07-30 14:41:38
Lượt xem: 72

 Trần Ninh dường như bị dọa đến giật mình: “Hả? Không có gì, cậu, cậu vừa nói cái gì?”

 

Lâm Thanh Nhạc nói: “Tớ nói cục tẩy của tớ bị mất rồi, cậu có thể cho tớ mượn một chút không.”

 

Trần Ninh có vẻ cũng ngượng ngùng vì phản ứng trước đó của mình mạnh như vậy, nên nhanh chóng gật đầu và đưa cục tẩy ra nói: “Đây, cho cậu.”

 

“Cảm ơn cậu...”

 

Lâm Thanh Nhạc cầm cục tẩy lên và xóa dòng phụ trợ bị viết nhầm, sau đó khi cô nhìn lại tất cả mọi người, mọi người đều đã trở lại bình thường.

 

Trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng bởi vì tiết tự học buổi tối đã bắt đầu rồi, nên cô cũng không tiện nói chuyện, cuối cùng chỉ có thể tự làm bài tập trước.

 

Nhưng sự kỳ lạ này vẫn luôn tồn tại trong lòng cô, cô cũng không thể nào lý giải nổi.

 

Cho đến khi hết giờ học tiết học đầu tiên, có một vị khách không mời mà đến xuất hiện bên ngoài lớp học...

 

“Này, Lâm Thanh Nhạc, làm bài tập sao? Ra ngoài một chút đi.”

 

Lâm Thanh Nhạc ngồi ở vị trí giữa lớp học, khi nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình ở ngoài hành lang, cô liền quay đầu nhìn sang.

 

Hóa ra là Chương Dịch Khôn, lúc này anh ta đang dựa vào cửa sổ và vẫy tay với cô.

 

Lâm Thanh Nhạc không thích anh ta, khi cô không biết người này đang muốn làm gì, cô không định để ý đến anh ta.

 

“Lâm Thanh Nhạc, tao đang nói chuyện với mày đó, sao mày không trả lời, con người mày không biết lịch sự một chút nào sao.”

 

“...”

 

Sau khi thấy Lâm Thanh Nhạc kiên quyết phớt lờ anh ta, Chương Dịch Khôn không nói lung tung với cô nữa mà nói thẳng: “Này, chuyện mà bọn họ nói trên Tieba đó là thật hay giả vậy? Lâm Thanh Nhạc, điều đó chắc là sự thật đúng không, bài báo của năm đó đều được đăng cả rồi đấy. Tao không ngờ rằng một cô gái nhỏ như mày lại tàn nhẫn đến vậy, hừ... Thôi không nói nữa, hiện tại tao cũng có chút thận trọng đến nỗi sợ hãi đó... Này, này, tao đang nói chuyện với mày đó, mày có nghe không?”

 

Lâm Thanh Nhạc vốn nghĩ rằng Chương Dịch Khôn chắc chắn là đến để bới móc cô, cô không quan tâm là được, vì dù sao anh ta cũng không thể làm gì cô. Nhưng cô không ngờ được rằng, cái mà anh ta nhắc đến lại là tin tức mà bài báo đăng...

 

Trong lòng cô nhói lên một chút, cô chợt có một dự cảm không lành.

 

“Lâm Thanh Nhạc, ba mày tên là Lý Dân Sơn, đó là người đã g.i.ế.c người sao?” Chương Dịch Khôn nói rất lớn nên mọi người đều có thể nghe thấy. Anh ta nói, “Tao nghe nói rằng lúc đó mày còn nhỏ mà đã suýt theo gót ba mày rồi, đó là thật sao?”

 

Tất cả mọi người đều đang nhìn về phía cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-41.html.]

Thì ra là vậy, cho nên từ trước khi bước vào lớp cô đã cảm thấy có gì đó kỳ quái, thì ra là vì chuyện này.

 

Khuôn mặt của Lâm Thanh Nhạc đột nhiên trở nên khó coi, đã rất lâu rồi cô không nghe về sự việc này, cơn ác mộng mà cô đã từng có, cơn ác mộng mà cô nghĩ rằng đã rời xa cô, không ngờ hôm nay nó lại quay trở lại theo cách mà cô sợ nhất.

 

Sau đó, cô không biết làm thế nào mà mình có thể đứng dậy ra khỏi ghế, khi bước từ vị trí ngồi của cô ra khỏi lớp, cả người cô hoàn toàn ngơ ngác, tất cả những gì cô biết là cô không thể để Chương Dịch Khôn hét to như vậy nữa, cô muốn ngăn cản anh ta lại.

 

Chương Dịch Khôn nói: “Đúng như dự đoán, mày thỏa mãn sự tò mò của tao một chút đi, năm đó có thật là mày muốn g.i.ế.c đứa con của gia đình nạn nhân vì gia đình đó đến gây rối không?"

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh ta, nghiến răng nói: “Tôi không có...”

 

“Nhưng mà những người biết rõ sự tình đều nói đó là sự thật. Năm đó ba mày đã g.i.ế.c người, sau đó bị vợ và con gái của nạn nhân đến nhà gây rối, lúc đó mày còn nhỏ mà đã cầm d.a.o muốn g.i.ế.c con gái của nhà người ta rồi. Wow... hèn gì mày lại dữ dằn như vậy, thì ra sự tàn nhẫn này vẫn có thể di truyền được.”

 

“Anh đừng có nói nhảm! Tôi đã nói là tôi không có... không có g.i.ế.c người đó!”

 

“Được rồi… mày giết người không thành, nhưng ba mày g.i.ế.c người lại là sự thật, trên tin tức đã đưa tin rồi.”

 

“Thì sao, anh muốn nói cái gì?” Lâm Thanh Nhạc chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn vào cô, cô kiên quyết nói: “Anh lật lại những thứ này để làm gì, muốn sỉ nhục tôi sao, vậy thì anh đã làm được rồi đó, bây giờ có thể đi được chưa?”

 

“Tao lật lại sao?” Chương Dịch Khôn tỏ vẻ khó hiểu, “Tao chỉ là nhìn thấy nó từ trên mạng mà thôi, tao không thể mang tiếng oan này đâu.”

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt cô đỏ ngầu đến đáng sợ.

 

Chương Dịch Khôn cau mày nói: “Dù sao cũng không phải là tao đâu, này, mày đừng nói bậy trước mặt giáo viên đó.”

 

“Chương Dịch Khôn!” Úc Gia Hữu bước ra khỏi lớp và dừng lại giữa hai người, “Đừng nói nhảm nữa, trở về lớp học của anh đi.”

 

Chương Dịch Khôn tỏ vẻ chán chường nói: “Tôi không nói nhảm, không phải trên Tieba đó có đăng sao, cậu không nhìn thấy à? Toàn trường ai cũng đều biết cả, đây chính là bài đăng phổ biến đó.”

 

Tất nhiên Úc Gia Hữu đã nhìn thấy, lúc đầu cậu ta vốn dĩ không tin, nhưng sau khi nhìn thấy những tấm hình dán trên bài đăng và những hồi tưởng của nhiều người biết rõ sự tình, cho nên cậu ta không thể không tin.

 

Úc Gia Hữu nhíu mày lại và nhìn về cô gái phía sau, cô gái rõ ràng đã đỏ hoe cả mắt nhưng vẫn quyết không rơi lệ: “Thanh Nhạc, cậu...”

 

Không để cho cậu ta nói hết, Lâm Thanh Nhạc đã quay người và đi về phía hành lang bên kia.

 

Cô bước rất nhanh qua hành lang rồi xuống cầu thang... Lúc này, phản ứng đầu tiên của cô là muốn chạy trốn, cô không còn cách nào để thuyết phục bản thân mình bình tĩnh trở lại để về lại chỗ ngồi.

 

Nỗi sợ hãi của bạn cùng bàn, sự né tránh ánh mắt của Vu Đình Đình, sự do dự muốn nói của Tưởng Thư Nghệ, và còn những ánh mắt kỳ lạ của các bạn cùng lớp...

 

Tất cả mọi thứ dường như đã kéo cô trở lại cái dáng vẻ như lần đi học đầu tiên khi còn nhỏ…

Loading...