Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 31

Cập nhật lúc: 2024-07-23 21:23:18
Lượt xem: 85

Chất lượng của đồng phục cũng quá tệ rồi... Khuy áo ở cổ vậy mà sắp bị bung ra.

 

Trước đó Lâm Thanh Nhạc không phát hiện, sau khi về nhà thay quần áo và tắm rửa, lúc này mới phát hiện ra cái khuy áo ở trên cùng sắp rơi ra.

 

Sau khi tắm xong, cô thừa dịp Lâm Vũ Phân không chú ý, len lén cầm kim khâu trở về phòng, may cái khuy áo kia lại.

 

Sau khi may xong, cô vứt bộ đồng phục qua một bên, lúc này, trái tim đang thắt chặt của cô dường như mới hoàn toàn thả lỏng.

 

Mà khi thả lỏng, cảm giác chấn động lòng người khi nãy ở nhà Hứa Bạch Đinh mới chầm chậm tuôn ra.

 

Lúc đó anh... Cho cô cảm giác áp bức thật sự quá lớn.

 

Lâm Thanh Nhạc nhớ tới tư thế và động tác của hai người lúc đó, mặt hoàn toàn đỏ lên. Lúc đó, cô thật sự không cảm giác được anh là chàng trai trong trí nhớ, hơi thở và độ ấm trưởng thành mang theo sự thành thục trên người anh... Hoàn toàn không giống anh.

 

---

Ngày hôm sau, vẫn phải thi cử, bởi vì nguyên nhân thi chung phòng, Lâm Thanh Nhạc vẫn gặp được Yên Đới Dung.

 

Yên Đới Dung đã không còn thân thiện giống như ngày đầu tiên nữa, lúc hai người chạm mặt, thậm chí cũng không thèm gật đầu chào hỏi.

 

Lâm Thanh Nhạc cũng không quan tâm, rốt cuộc cô ta và Hứa Đinh Bạch đã xảy ra chuyện gì, cô đột nhiên không thèm để ý nữa.

 

Thi trong vòng ba ngày, bởi vì là thi giữa kỳ nên kết quả có rất nhanh.

 

Ngày thứ hai sau khi thi xong, trường thông báo bên ngoài đã dán bảng xếp hạng.

 

"Thanh Nhạc Thanh Nhạc, đi thôi, đi xem thứ hạng thôi!" Vu Đình Đình chạy tới kéo cô, tràn đầy phấn khởi.

 

Tưởng Thư Nghệ đi theo bên cạnh Vu Đình Đình, chỉ xa cách nhìn cô chứ không nói gì.

 

Sai khi hai người bất đồng ý kiến về chuyện tát nước buổi trưa hôm đó, cho tới bây giờ cũng không nói với nhau câu nào.

 

"Ngây người ra đó làm gì, đi thôi."

 

Vu Đình Đình không biết chuyện của hai người, kéo Lâm Thanh Nhạc lên.

 

Có rất nhiều người đến xem bảng xếp hạng, ba người chen lấn một hồi lâu mới chen được vào trong.

 

"Xem xem tớ ở đâu... Đờ mờ, tại sao lại không có tớ... Tiêu rồi tiêu rồi.” Xếp hạng từ trái qua phải, Vu Đình Đình bước qua phải, sắc mặt càng ngày càng thê lương.

 

"Hạng hai trăm... Vậy mà tớ lại ở hạng hai trăm hai mươi??" Vu Đình Đình quay mặt lại với vẻ khiếp sợ, "Tớ cố gắng học tập như thế, chỉ được như vậy thôi sao?"

 

Tưởng Thư Nghệ: "..."

 

"Các cậu ở hạng mấy vậy?"

 

Thành tích của Tưởng Thư Nghệ trung bình, quanh năm vẫn quanh quẩn ở hạng một trăm, lần này cũng giống như vậy.

 

"Thanh Nhạc, cậu hạng mười tám à, không tệ nha." Vu Đình Đình nhìn thấy tên xếp ở phía trước, chua xót nói.

 

Lâm Thanh Nhạc tất nhiên đã thấy tên của mình lâu rồi, Trung học số 4 là trường trung học tốt nhất ở Khê Thành, hạng mười tám đúng là không tệ.

 

Nhưng cô không thể trở nên vui vẻ, dường như cô có thể tưởng tượng được sau khi mẹ cô biết được thứ hạng của cô sẽ nói gì.

 

"Kết quả môn toán của cậu là 147 điểm? Cũng quá tốt rồi, hạng nhất toán học cũng mới có 144." Vu Đình Đình sờ cằm, "Ừm... Nếu như Tiếng Anh của cậu tốt hơn một chút, nằm trong top 10 chắc chắn không thành vấn đề.”

 

Đúng vậy, kéo điểm nghiêm trọng nhất chính là Tiếng Anh của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-31.html.]

 

Cô cũng không biết sao lại thế, dù sao cô cũng không quá thích môn học này.

 

Vu Đình Đình: "Úc Gia Hữu hạng thứ tư, không hổ là nam thần!"

 

"Tớ về trước đây." Lâm Thanh Nhạc gật đầu với hai người, quay người đi về phía phòng học.

 

"Vậy mà đã đi rồi sao..." Vu Đình Đình nhìn về phía Tưởng Thư Nghệ, người phía sau không có phản ứng gì.

 

Ánh mắt của Vu Đình Đình chuyển qua chuyển lại giữa hai người, cuối cùng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nghi ngờ nói, "Có phải là... hai cậu cãi nhau không?"

 

Tưởng Thư Nghệ quay đầu đi: "Tớ cũng về đây."

 

"Này?"

 

Sau khi trở về phòng học, giáo viên chủ nhiệm phân phát bài thi, khen ngợi một số học sinh đứng đầu trong lớp, đương nhiên, còn đặc biệt khen Lâm Thanh Nhạc. Bởi vì giáo viên chủ nhiệm dạy toán, đối với học sinh yêu thích môn học này lại càng yêu quý không thôi.

 

Giáo viên chủ nhiệm thổi phồng những ý tưởng giải toán của cô đến mức ba hoa chích chòe, khiến cho Lâm Thanh Nhạc cảm thấy có hơi ngại ngùng.

 

Sau khi tự học buổi tối kết thúc trở về nhà, cô đặt bài thi toán ở trước nhất, thậm chí len lén nhớ những từ ngữ mà giáo viên chủ nhiệm đã khen, cô nghĩ... Đến lúc đó có thể nói cho mẹ cô nghe.

 

"Mẹ, mẹ về rồi."

 

Hôm nay Lâm Vũ Phân tăng ca, tan làm thì trời đã khuya, Lâm Thanh Nhạc ở nhà nấu cho bà một phần ăn khuya.

 

"Con ăn chưa?" Lâm Vũ Phân đổi giày.

 

Lâm Thanh Nhạc: "Con không đói bụng, chỉ nấu cho mẹ thôi."

 

"Ngoan."

 

Lâm Thanh Nhạc thấy bà ấy đi đến, liếc mắt nhìn phiếu điểm và bài thi trên bàn, "Đúng rồi mẹ, kết quả thi giữa kỳ đã có rồi, ở đó."

 

"Vậy à?" Lâm Vũ Phân vội vàng đi tới cầm lên, bà cầm bài thi đầu tiên chính là bài thi toán học mà Lâm Thanh Nhạc cố ý đặt ở trước nhất, số điểm 147 màu đỏ như hoa hồng trên bài thi rất rõ ràng.

 

"Con thi được hạng mấy vậy?" Lâm Vũ Phân nhìn điểm số, hỏi.

 

Lâm Thanh Nhạc: "Mười tám ạ."

 

Lâm Vũ Phân dừng lại: "Cái gì?"

 

"Hạng mười tám." Lâm Thanh nhấn mạnh, "Con thi được hạng mười tám."

 

"Sao con chỉ thi được hạng mười tám thế? Không phải con nói con nghe hiểu sao, sao lại còn thi tệ như vậy."

 

Lòng tràn đầy chờ mong và những lời muốn nói đầy trong đầu dường như thuận theo đó mà biến mất không còn gì.

 

"Hạng mười tám cũng không phải rất tệ, không tin mẹ hỏi cô..."

 

“Cách top ba xa như vậy mà còn gọi là không tệ? Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, con nhất định phải cố gắng, nhất định phải làm được tốt nhất, hạng mười tám kia có thể thi vào trường học tốt nhất Đế Đô sao, rất nguy hiểm, sơ ý một chút thì sẽ không thi đậu. Con phải ổn định, ổn định thì mới được."

 

Sắc mặt Lâm Thanh Nhạc khó chịu: "Được... Vậy đưa bài thi cho con đi, con về phòng đây."

 

"Này, con... Mẹ mới nói con vài câu thì đã không muốn nghe nữa rồi sao!"

 

Lâm Vũ Phân thấy cảm xúc của con gái lập tức hạ xuống tới mức đóng băng, có lẽ cũng cảm thấy mình nói hơi nặng một chút, bà hòa hoãn lại, đi tới giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Thanh Nhạc: "Thanh Nhạc, không phải mẹ cố ý như vậy đâu, chỉ là mẹ nói thật, con phải biết, muốn thi vào trường đại học tốt nhất, vậy ngày thường con phải vững vàng ở trong top ba, vậy thì xác suất thành công mới lớn được, có đúng không?"

Loading...