Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-10 10:51:16
Lượt xem: 227

Lâm Thanh Nhạc nhăn mũi: “Mẹ, ngày hôm qua nóng quá, mồ hôi của con ra nhiều lắm.”

 

“Bảo con mở cửa sổ khi ngủ, con có mở không?”

 

“Sẽ có muỗi đó.”

 

“À thế… Buổi tối mẹ về đi mua nhang muỗi cho.” Lâm Vũ Phân vội vàng đeo giày vào, “Con nhanh lên, bữa sáng tự mua ăn đi.”

 

“Dạ.”

 

Thật ra với thời gian còn lại không cần phải vội, Lâm Thanh Nhạc mặc đồng phục vào, lấy cặp sách, nửa giờ sau mới ra cửa.

 

Từ trong nhà ra đến ngã tư có một quán ăn sáng, Lâm Thanh Nhạc mua một cái bánh bao nhân trứng sữa, vừa ăn vừa đi về hướng trường học.

 

“Cho cậu này!”

 

Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một hộp sữa bò.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn theo tay người đang đưa hộp sữa cho mình, thấy một cô gái để tóc ngắn, mắt một mí, đôi mắt hơi híp lại, có khí chất uy nghiêm.

 

“Chẳng lẽ cậu không biết tớ là ai sao?” Cô gái tóc ngắn thấy cô không nói lời nào, đôi mắt trừng lớn, “Chúng ta cùng học chung một lớp, tớ còn ngồi ở phía trước cậu.”

 

Lâm Thanh Nhạc mất hai giây để suy nghĩ, trong đầu vẫn không nhớ người này: “Thật ngại quá, tớ còn chưa nhớ được đầy đủ các bạn trong lớp.”

 

“Ngày hôm qua là tớ cho cậu mượn sách đó, cậu nhanh quên vậy sao.” Tưởng Thư Nghệ tuy rằng nói như vậy, nhưng hiển nhiên cũng không so đo, “Tớ là lớp trưởng của lớp chúng ta, tên tớ là Tưởng Thư Nghệ.”

 

Nói như vậy nhưng Lâm Thanh Nhạc cũng không có ấn tượng gì, ngày hôm qua đúng là có bạn học trong lớp cho cô mượn sách.

 

“À… Ngày hôm qua cảm ơn cậu.”

 

Lâm Thanh Nhạc có đôi mắt đào hoa, là vẻ đẹp trong sáng, nhưng cô để tóc mái bằng, làn da trắng, khuôn mặt tròn tròn, kết hợp với hơi thở tràn ngập thanh xuân, nhìn cô rất ngoan ngoãn và ngọt ngào.

 

Khi cô nghiêm túc cảm ơn, còn làm người khác cảm thấy vừa thuần khiết vừa đáng yêu.

 

Tưởng Thư Nghệ nhìn chằm chằm cô vài giây, trong lòng nảy ra ý tưởng muốn bảo vệ cô.

 

“Làm sao vậy?” Lâm Thanh Nhạc hỏi.

 

Tưởng Thư Nghệ hoàn hồn, cười trả lời: “Không có gì, không có gì, chuyện là, lúc trước tớ có đọc qua tư liệu của cậu trong văn phòng, trường tiểu học mà cậu học là trường tiểu học số 3, tớ là trường tiểu học số 5, trường chúng ta trước kia chỉ cách ba con phố.”

 

“Thật là trùng hợp.”

 

Tưởng Thư Nghệ đưa sữa bò đến tay cô rồi đẩy đẩy: “Đúng vậy. Đây, cậu uống đi.”

 

Lâm Thanh Nhạc không nhận sữa bò, ngại ngùng nói: “Cảm ơn cậu, nhưng tớ không uống sữa bò.”

 

“Sao thế?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-2.html.]

“Từ nhỏ đã không thích.”

 

“Thế lần tới tớ sẽ mua cho cậu nước trái cây.” Tưởng Thư Nghệ nói, “Nhà tớ với nhà cậu cũng gần nhau, chúng ta hiện tại lại học cùng lớp, sau này cùng nhau đi về nhà nhé. Bạn học mới, tớ sẽ chăm sóc cho cậu nhiều hơn.”

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn cô ấy, nhỏ nhẹ nói: “Được.”

 

Nhà Lâm Thanh Nhạc không xa trường, đi đường mười mấy phút là đã đến.

 

Trường trung học số 4 là trường trung học tốt nhất ở thành phố này, bởi vì thành tích của Lâm Thanh Nhạc tốt nên mới có thể chuyển vào.

 

“Học kỳ này lớp chúng ta trực đầu tiên đấy.” Lúc này có hai người từ cổng trường tiến vào, Tưởng Thư Nghệ chào hỏi các bạn học bên cạnh đang đứng thành một vòng tròn.

 

Lâm Thanh Nhạc vẫn chưa thân với các bạn học trong lớp, cho nên cô chỉ đứng nhìn.

 

“Thế nào, đẹp trai không?” Sau khi đi qua cổng trường, Tưởng Thư Nghệ đột nhiên tiến đến nói vào tai cô.

 

“Cái gì?”

 

“Đi cùng tớ đến chào hỏi mọi người ở phía kia đi, đó là Úc Gia Hữu.”

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn theo hướng chỉ tay của Tưởng Thư Nghệ, bên cạnh cổng trường có hai hàng người, đúng là có một bóng người cao gầy nổi bật.

 

“Đó… hình như…”

 

“Sao mà lại là hình như, kia chính là nam thần của trường chúng ta đó, chính là vinh quang của lớp chúng ta.”

 

“Nam thần?”

 

“Đúng vậy.” Tưởng Thư Nghệ cười đắc ý, nhìn nam thần mà hãnh diện, “Đây là do toàn bộ nữ sinh của trường chúng ta bình chọn, số phiếu thắng lợi áp đảo.”

 

Tiếng chuông tự học bắt đầu vang lên, trên đường còn có nhiều học sinh bước nhanh, Lâm Thanh Nhạc do dự, dừng bước. Cô nhìn bóng dáng của Tưởng Thư Nghệ, cố gắng làm cho câu hỏi của mình nói ra giống như chỉ là do thuận miệng, lơ đãng mà thôi.

 

“Vậy… Hứa Đinh Bạch đâu?”

 

“Hả?” Tưởng Thư Nghệ quay đầu lại, ánh mắt mang theo chút sững sờ.

 

Lâm Thanh Nhạc thấy phản ứng của cô ấy, trong lòng toát ra cảm xúc hơi lo lắng.

 

Chẳng lẽ, anh không học ở trường này?

 

“Cậu vừa nói đến Hứa Đinh Bạch? Là kẻ đáng ghét đó hả?”

 

“Đúng thế.”

 

Tưởng Thư Nghệ phản ứng lại, sắc mặt cô ấy có chút quái dị, nói: “Cậu ta không học ở trường của chúng ta.”

 

Ngực Lâm Thanh Nhạc trầm xuống: “Cậu ấy đi rồi sao?”

 

Lâm Thanh Nhạc biết rõ, thành tích của Hứa Đinh Bạch rất tốt, nếu học ở đây thì sẽ giỏi nhất trường.

Loading...