Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 135

Cập nhật lúc: 2024-08-22 15:55:29
Lượt xem: 29

Nửa tiếng sau, tại bệnh viện số 2 Khê Thành.

 

“Đừng lo lắng, bác sĩ vừa nói là chỉ bị bong gân, không làm tổn thương đến xương khớp.” Bên ngoài phòng khám, Hứa Đinh Bạch an ủi cô.

 

“Vâng.” Lâm Thanh Nhạc đứng ở cửa, ánh mắt đang nhìn hình ảnh bác sĩ đang xoa bóp cho Lâm Vũ Phân bên trong rời đi, rồi lại nhìn qua Hứa Đinh Bạch: “Hôm nay cảm ơn anh, nếu không có anh chắc em không biết làm thế nào để đưa mẹ xuống lầu...”

 

Hứa Đinh Bạch búng nhẹ vào trán cô: “Đến anh mà em còn phải nói cảm ơn sao?”

 

Lâm Thanh Nhạc dừng lại: “A… Em không nói nữa.”

 

Hứa Đinh Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Sau này đừng lau những chỗ cao như vậy nữa, chính em cũng thế.”

 

Lâm Thanh Nhạc cũng rất hối hận: “Trước đây em đã nói thuê người đến nhà dọn dẹp, nhưng mẹ lại nói nhà cũng không lớn nên không cần phải tốn tiền vào việc này... Sớm biết như thế này thì em đã kiên quyết thuê người giúp việc rồi.”

 

Hứa Đinh Bạch: “Cũng không trách em, sau này nhớ chú ý an toàn là được rồi.”

 

“Vâng...”

 

“Mời người nhà bệnh nhân.” Đúng lúc này, bên trong phòng khám có người gọi.

 

Lâm Thanh Nhạc vội vàng đi vào: “Đến đây.”

 

Bác sĩ: “Sau khi về nhà cô hãy dùng nước thuốc này để bôi mỗi ngày một lần, hai ngày đầu tiên không nên xuống đất, đợi đến khi hết đau rồi hãy đi lại.”

 

“Cảm ơn bác sĩ.”

 

“Được rồi, vậy bây giờ cô có thể đưa bệnh nhân về nhà rồi.”

 

“Vâng.”

 

Hứa Đinh Bạch vẫn đi theo phía sau Lâm Thanh Nhạc, nghe vậy anh liền tiến lên phía trước nói: “Dì, để cháu cõng dì.”

 

Sau khi xử lý xong chuyện đôi chân, cuối cùng Lâm Vũ Phân cũng có thời gian để nhìn kỹ chàng trai trước mắt này, về Hứa Đinh Bạch, bà sẽ không bao giờ quên, bởi vì một lần phản nghịch duy nhất trong cuộc đời của đứa con gái luôn ngoan ngoãn nghe lời của bà chính là bởi vì chàng trai này.

 

Chính bà cũng đã nói những lời khó nghe với chàng trai này vì lợi ích của con gái mình.

 

Bà tưởng rằng từ đó về sau hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng bà thế nào cũng không ngờ tới sau nhiều năm như vậy, bà lại nhìn thấy chàng trai này xuất hiện bên cạnh con gái của mình.

 

Hơn nữa, cậu ta đã hồi phục thị lực rồi.

 

“Mẹ, có chuyện gì… về nhà rồi hãy nói.” Lâm Thanh Nhạc biết mẹ của cô hiện tại có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, vừa rồi cô cũng chỉ vì quá sốt ruột nên mới để Hứa Đinh Bạch tới đây, cũng không nghĩ tới những chuyện khác.

 

Lâm Vũ Phân liếc nhìn Hứa Đinh Bạch, sau đó gật đầu.

 

Hứa Đinh Bạch thấy vậy thì xoay người ngồi xổm xuống, cõng Lâm Vũ Phân trở lại trong xe giống như lúc đến đây.

 

Từ khi bọn họ tới bệnh viện cho đến khi điều trị xong trở về cũng chỉ mất có hai tiếng đồng hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-135.html.]

 

Lúc xe chạy đến dưới lầu nhà Lâm Thanh Nhạc, giờ cơm cũng đã qua rồi, những người hàng xóm đều đang nhìn qua nhà của họ.

 

“Vũ Phân, về rồi sao, chân cô không sao đấy chứ?” Một dì hàng xóm sau khi thấy chiếc xe kia quay lại đã nhanh chóng chạy lại hỏi thăm.

 

Lâm Vũ Phân mở cửa xe: “Không sao, chỉ là không cẩn thận nên mới bị bong gân thôi.”

 

“Cô cũng thật là không để ý chút nào, cũng may là hôm nay có con rể cô ở đây đấy.”

 

Lâm Vũ Phân sửng sốt.

 

Hứa Đinh Bạch vừa mới đi ra từ vị trí lái xe cũng hơi khựng lại, anh liếc nhìn khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng của Lâm Thanh Nhạc, liền nở nụ cười.

 

“Dì à, cẩn thận một chút.”

 

Dì hàng xóm nhìn chằm chằm vào Hứa Đinh Bạch: “Nhìn gần như vậy mới thấy thật sự rất đẹp trai nha, chàng trai trẻ, cậu là người Khê Thành chúng tôi sao?”

 

Hứa Đinh Bạch nói: “Trước đây là vậy, nhưng cháu đã chuyển đi rất lâu rồi.”

 

“Ra là thế, vậy hiện tại cậu có phải đang làm việc ở Đế Đô không?”

 

“Vâng.”

 

“Thật tốt nha, cậu và Tiểu Thanh Nhạc thật sự rất xứng đôi!” Người hàng xóm nói với Lâm Vũ Phân: “Hai ngày trước không phải chị Yến đã giới thiệu cháu trai mình cho Thanh Nhạc sao, giới thiệu cái gì chứ, cậu ta thật sự không sánh bằng con rể này của bà đâu.”

 

Cháu trai? Giới thiệu?

 

Hứa Đinh Bạch nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc, lông mày khẽ nhíu lại.

 

Lâm Thanh Nhạc xấu hổ đẩy anh: “... Cái đó, anh nhanh chóng cõng mẹ em lên lầu đi.”

 

“Được rồi.”

 

Hứa Đinh Bạch cõng Lâm Vũ Phân lên lầu, Lâm Thanh Nhạc cũng đi theo phía sau, cẩn thận che chở.

 

Căn nhà này có rất nhiều cửa sổ, cách âm cũng rất kém, cho nên lúc lên lầu Lâm Thanh Nhạc vẫn còn nghe được mấy dì bên dưới lớn tiếng nói chuyện với nhau.

 

“Chàng trai trẻ đó cũng ở Đế Đô, nhìn thân hình như vậy tôi đoán là cao khoảng một mét tám lăm! Cũng có thể cao hơn!”

 

“Xe này là loại xe gì nhỉ? Tôi thấy nó không tệ!”

 

“Con trai tôi nói đây là xe xịn đó, cũng phải tới mấy trăm vạn lận!”

 

“Cái gì?! Mấy trăm vạn? Là thật hay giả vậy?”

 

“Chắc chắn là thật!”

 

“Điều kiện gia đình xem ra không tệ. Nhưng mới đầu năm mà đã qua nhà gái, mọi người trong nhà cậu ta đều đồng ý hết sao?”

Loading...