Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 131

Cập nhật lúc: 2024-08-21 09:39:16
Lượt xem: 24

Ý thức được điều này, Lâm Thanh Nhạc tim đập thình thịch: “Anh đang ở khách sạn à?”

 

“Không.”

 

“Vậy anh ở đâu?”

 

“Ở chỗ dừng xe tối qua lúc đưa em về nhà.”

 

Chỗ kia… Không phải chỗ đường giao lộ vào nhà cô sao.

 

Lâm Thanh Nhạc vội vàng đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhưng góc độ này của cô không thể nhìn ra cái vị trí kia: “Bao giờ anh tới?”

 

“Một lúc nữa.”

 

“Sao anh không nói sớm, nhỡ đâu em không trở lại thì sao.”

 

“Muốn gặp em nên tới đây, nếu em không quay lại, anh sẽ đợi.”

 

“Vậy anh cũng phải nhắn Wechat cho em một tiếng chứ…”

 

“Được, về sau anh sẽ nói trước.” Hứa Đinh Bạch nói, “Vậy em sẽ ra chứ?”

 

Bàn tay đặt trên khung cửa sổ nắm chặt, Lâm Thanh Nhạc ậm ừ: “Anh… Anh đợi một lát.”

 

“Được.”

 

Tắt điện thoại, Lâm Thanh Nhạc hưng phấn, lập tức buông nó xuống, ngồi ngay vào bàn trang điểm.

 

Toàn bộ bình tĩnh lúc nghe điện thoại đã biến mất, cô nhanh chóng trang điểm cho bản thân, mở tủ quần áo bắt đầu chọn lựa.

 

Bộ này… Không được, quá long trọng, chẳng phải là tùy tiện gặp nhau thôi sao.

 

Còn bộ này! Không ổn... Áo lông vũ cũng quá tùy tiện rồi, cô mặc hình như hơi mập thì phải?

 

Vẫn là mặc bộ này đi? Màu đen hay màu gạo?

 

Lâm Thanh Nhạc lấy tất cả quần áo trong tủ ra xếp dài đặt lên giường chọn lựa, cô cảm thấy tố chất thần kinh của mình rất tốt.

 

Bình thường anh cũng đâu để ý tới việc cô mặc cái gì đâu...

 

Nhưng bây giờ hai người đang ở bên nhau mà.

 

Lâm Thanh Nhạc hít sâu hai lần, điều chỉnh nhịp tim, lấy một chiếc áo khoác mặc vào.

 

“Mẹ, con đi ra ngoài một lúc.”

 

“Mẹ nấu cơm rồi mà con còn đi đâu?” Lâm Vũ Phân từ trong phòng bếp đi ra hỏi.

 

Lâm Thanh Nhạc vội vàng đổi giày: “Bạn học con hẹn ăn cơm… Cái kia, giữa trưa mẹ không cần nấu phần của con đâu.”

 

Lâm Vũ Phân: “Con bé này —— mẹ nấu canh, buổi tối con trở về nhớ phải uống.”

 

“Dạ!”

 

Lâm Thanh Nhạc ăn mặc chỉnh tề, lấy chìa khóa rồi đi ra cửa.

 

Từ nhà đi tới con đường giao lộ không mất nhiều thời gian, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy đặc biệt lâu dài, đi một hồi cảm thấy hơi chậm, dứt khoát chạy tới.

 

Chạy tới giao lộ, hô hấp của Lâm Thanh Nhạc hỗn loạn, chậm rì rì mà đi ra ngoài.

 

Từ xa, cô đã nhìn thấy anh. Anh đứng ở dưới tàng cây ven đường, ánh sáng mùa đông mỏng manh đan xen xuyên qua lớp lá chiếu lên người anh, gió mùa đông buốt giá, anh đứng đó giống như sự ấm áp tồn tại duy nhất.

 

Lâm Thanh Nhạc nhanh chân bước tới, anh như cảm nhận được, ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt nhu hòa, mỉm cười dịu dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-131.html.]

 

“Anh không lái xe tới đây à?” Lâm Thanh Nhạc đi tới, ôn tồn hỏi.

 

Hứa Đinh Bạch không chớp mắt nhìn cô: “Ừ, anh muốn đi bộ.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Vậy anh đã ăn gì chưa?”

 

“Chưa nữa.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Vậy chúng ta đi ăn nhé?”

 

Hứa Đinh Bạch gật đầu: “Được, em muốn ăn gì?”

 

Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một chút, nói: “Đêm qua đi tìm bà Khương, em thấy bên kia có người nói ‘Bún lão Dương', anh nói xem… Có phải quán bún của cái chú lúc trước mở không?”

 

Hứa Đinh Bạch bây giờ làm gì có tâm trí để ý ăn uống, cứ thế chăm chú nhìn vào cô.

 

“Anh không để ý lắm, nhưng mà cũng có thể.”

 

Mắt cô sáng lên: “Hôm nay chúng ta đi đến đó đi! Em muốn ăn bún.”

 

Hứa Đinh Bạch cười: “Được.”

 

Đường từ nhà cô tới nhà Hứa Đinh Bạch trước kia, Lâm Thanh Nhạc rất quen thuộc, bình thường tốc độ đi qua chỉ mất hai mươi phút, đây là khi cô còn nhỏ tính qua.

 

Mà con đường này, trước nay chỉ có một mình cô đi, không nghĩ tới có một ngày Hứa Đinh Bạch sẽ đi cùng cô.

 

“Cười cái gì thế?” Hứa Đinh Bạch quay lại, tầm mắt dừng ở trên khóe môi của cô.

 

Lâm Thanh Nhạc thu liễm lại: “Không có gì.”

 

“Rất vui vẻ?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Nào có.”

 

“Thế sao, nhưng anh rất vui.”

 

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, ngước mắt nhìn anh.

 

Ánh mắt của Hứa Đinh Bạch thẳng thắn, vừa dịu dàng vừa nóng bỏng.

 

Sau tối hôm qua, anh không có cách nào làm cho tinh thần của mình bình tĩnh lại được, mà giả vờ bình tĩnh thì rất khó, lúc đi tới gần cô, trong cơ thể đã sớm kêu gào sung sướng, muốn tới gần một chút... Gần một chút nữa.

 

“Lạnh không?” Hứa Đinh Bạch hỏi.

 

Lâm Thanh Nhạc lắc đầu: “Còn tốt…”

 

“Anh hơi lạnh.”

 

Lâm Thanh Nhạc lập tức nhíu mày: “Anh mặc ít sao?”

 

“Anh mặc không ít, nhưng tay rất lạnh.” Hứa Đinh Bạch vươn tay, “Em sờ xem.”

 

Lâm Thanh Nhạc lo lắng, tự nhiên duỗi tay đi nắm, nhưng cái nắm chặt này không thể buông ra. Bởi vì Hứa Đinh Bạch đã nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng đút vào trong túi áo anh.

 

“Em cứ như vậy giúp anh làm ấm đi.”

 

Lâm Thanh Nhạc chớp chớp mắt, ngây người. Hai lòng bàn tay chạm vào nhau, anh nắm chặt lấy tay cô, bàn tay khô ráo mà ấm áp.

 

Tay anh… Rõ ràng không lạnh mà.

 

“Đi thôi.” Hứa Đinh Bạch dắt cô tiếp tục đi về phía trước.

 

Khóe miệng Lâm Thanh Nhạc khẽ giương lên, nhưng đã nhanh chóng đè xuống: “Ừm!”

Loading...