Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 127

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:19:13
Lượt xem: 34

Lâm Thanh Nhạc bỗng cảm thấy đầu mũi có chút ê ẩm, cô hít vào một hơi, cố gắng nén cảm giác quái dị kia xuống: “Không có gì, tớ chỉ nhớ đã lâu rồi chưa đi qua con đường này.”

 

Hứa Đinh Bạch: “Cũng không thay đổi mấy.”

 

“Ừm.”

 

Hai người sóng vai đi vào bên trong, con hẻm sâu hút uốn lượn, nhưng con đường này lại đặc biệt in rõ trong tâm trí cả hai, cho dù đã qua bao nhiêu năm, bọn họ vẫn đi tới được tầng một quen thuộc.

 

“Trừ bên ngoài đã được sửa chữa, nơi này gần như không có thay đổi gì.” Vừa lên lầu thì Lâm Thanh Nhạc mở miệng nói.

 

“Ngoại trừ con đường, tôi không biết có cái gì thay đổi.”

 

“Đương nhiên rồi, cậu đâu nhìn thấy hình dáng lúc trước của nó.”

 

Hứa Đinh Bạch: “Vậy sau này cậu có rảnh không, đưa tôi đi dạo nhé?”

 

“Đi dạo nơi này còn cần tớ dẫn sao.”

 

“Ừ, bằng không tôi cũng không biết nơi nào với nơi nào.”

 

“Nhưng mà...” Vừa nói, Lâm Thanh Nhạc nhìn đồ vật anh cầm trên tay, “Aiz, cậu mua cho bà Khương cái này bao giờ vậy?”

 

“Hôm qua.”

 

“May là cậu mua, nếu không cứ bất ngờ mà tới đây, tớ lại chẳng mang gì.”

 

“Không có gì, của tôi cũng là của cậu.”

 

“...”

 

Hai người vừa đi vừa nói, cũng tới trước cửa nhà của bà Khương.

 

Hứa Đinh Bạch gõ cửa, nhanh chóng có người ra mở.

 

“Tiểu Bạch! Tới rồi à, mau vào đi.” Bà Khương là người dễ kích động, chờ lúc nhìn thấy phía sau Hứa Đinh Bạch có một cô gái nhỏ, bà sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng nhớ ra, “Cháu là Thanh Nhạc đúng không?”

 

Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc: “Bà Khương, bà còn nhớ rõ cháu sao?”

 

“Đương nhiên, Tiểu Bạch, sao cháu không nói Thanh Nhạc sẽ đến?”

 

Hứa Đinh Bạch: “Muốn tạo bất ngờ cho bà.”

 

Bà Khương cười rất vui vẻ: “Được được, bà rất bất ngờ, mau đi vào đi.”

 

Hứa Đinh Bạch cầm theo đồ trong tay vào phòng khách nhỏ, bà Khương vội nói, “Cháu tới là tốt rồi, còn mang nhiều đồ tới đây làm gì.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-127.html.]

“Không có gì đâu ạ, đều là đồ ngày thường bà hay dùng đến.”

 

Bà Khương kéo tay anh: “Aiz, mấy năm nay cháu đã cho bà rất nhiều rồi, sao bà có thể không biết xấu hổ làm cháu tiêu pha nhiều hơn chứ.”

 

“Chỉ là chuyện nhỏ, bà đừng nghĩ nhiều.”

 

Bà Khương vừa cảm động vừa vui vẻ, “Vậy hai cháu ngồi đi, bà đi làm cho các cháu ít đồ ăn.”

 

Lâm Thanh Nhạc vội đứng lên: “Không cần phiền toái như vậy đâu ạ.”

 

“Được rồi, vậy bà nấu mì cho hai đứa thôi.”

 

Bà Khương già rồi, đi đường có chút khó khăn, Lâm Thanh Nhạc ngượng ngùng sợ làm phiền bà, vội nhìn về phía Hứa Đinh Bạch.

 

Hứa Đinh Bạch: “Cậu ngồi đi, tôi đi xem.”

 

“Được.”

 

Hứa Đinh Bạch đi theo vào phòng bếp, bà Khương thấy vậy hớn hở tươi cười.

 

“Đứa nhỏ Tiểu Bạch này, sợ bà mệt sao? Bà không mệt, bây giờ thân thể bà rất tốt.” Bà Khương ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Nhạc, tuy là oán trách, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.

 

Lâm Thanh Nhạc: “Cậu ấy ở bên trong ạ?”

 

Bà Khương: “Ừ, nó bảo sẽ nấu cho ba chúng ta, cháu xem các cháu đến nhà bà chơi, sao lại có thể tự nấu cơm.”

 

Lâm Thanh Nhạc nói: “Không sao đâu bà, để cậu ấy làm đi, cậu ấy đến đây cũng coi như là nhà.”

 

Bà Khương buông tiếng thở dài: “Đúng vậy, mấy năm nay, mỗi năm Tiểu Bạch lại nhờ người đưa tiền cho bà, con trai bà ở bên ngoài còn mặc kệ bà, mà nó thì còn quan tâm bà có sống tốt không. Khoảng thời gian trước còn gọi điện thoại nói muốn đưa bà tới một căn nhà tốt hơn, bà đâu chịu, hơn nữa bà ở nơi này quen rồi...”

 

Lâm Thanh Nhạc nghe bà Khương nói, nhìn về phía phòng bếp.

 

Trong công ty rất nhiều người nói, Hứa Đinh Bạch khắc nghiệt lạnh nhạt, ngày thường cũng không qua lại với ai… Nhưng cô biết, thật ra anh cũng không phải như vậy.

 

“Thanh Nhạc, hôm nay ở chỗ này nhìn thấy cháu thật tốt.” Bà Khương nắm lấy tay cô, “Lúc trước Tiểu Bạch rất thích cháu, hai đứa có thể ở bên nhau, bà rất vui.”

 

Lâm Thanh Nhạc giật mình, mặt nóng lên: “Chúng cháu... không có ở bên nhau.”

 

“Ơ? Vẫn chưa ở bên nhau sao… Như vậy, là do bà nghĩ sớm rồi.” Bà Khương nhìn cô vài lần, nói: “Nhưng mà bà biết Tiểu Bạch thật sự rất thích cháu! Khoảng thời gian trước nó gọi điện thoại cho bà, nói tìm được cháu rồi, bà thấy trong giọng nói của nó rất vui.”

 

Lâm Thanh Nhạc rũ mắt nở nụ cười: “Thế ạ... Cháu cũng rất vui vẻ.”

 

“Hai đứa thật là, bà còn nhớ rõ hai đứa xảy ra chuyện gì. Năm ấy, buổi tối ngày đó ba nó mất, nó nhờ bà nói cho người khác hôm ấy cháu ở chỗ này của bà. Bà hỏi nó vì sao muốn làm vậy, nó nói trong lòng nó, cháu quan trọng hơn bất kì ai, nó không muốn cháu bị người khác chỉ trích, cũng không muốn cháu gặp phiền phức...” Bà Khương cảm thán nói, “Bà thấy, Tiểu Bạch cực kỳ thích cháu.”

 

Cửa phòng bếp đóng chặt, bên trong âm thanh nồi chén lấn át đi giọng nói của bà Khương. Lâm Thanh Nhạc lại nhìn về phía bóng lưng kia một lần nữa, chuyện quá khứ, bà Khương đều rõ ràng trước mắt, huống chi cô cũng là đương sự.

 

Cô chưa bao giờ quên.

Loading...