Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 122

Cập nhật lúc: 2024-08-19 19:12:12
Lượt xem: 40

Hứa Đinh Bạch: "..."

 

Hạ Đàm: "Cái... cái gì?"

 

"Chuyện là cấp ba cũng có một cô gái rất thích Hứa tổng, giống với Triệu Tử Ái bây giờ vậy." Lâm Thanh Nhạc nhìn về phía Hứa Đinh Bạch: "Cậu còn nhớ không? Tên là Yên Đới Dung, khi đó cậu ta cũng rất thích cậu, cậu ta đối với cậu cũng..."

 

"Nhiều chuyện để nói như vậy sao, lên xe." Vẻ mặt Hứa Đinh Bạch không thay đổi ngắt lời cô.

 

Lâm Thanh Nhạc: "..."

 

Hạ Đàm: "Đừng, sau đó sao nữa, Thanh Nhạc cô kể tiếp cho tôi nghe đi."

 

Hứa Đinh Bạch mở cửa ghế phụ, nhét Lâm Thanh Nhạc vào.

 

Đóng cửa xe xong quay lại nói với Hạ Đàm: "Nói cái gì, tự đi xe của cậu về đi."

 

Hạ Đàm: "..."

 

Mười giờ đêm.

 

Một chiếc xe thể thao màu đen đi nhanh trên con đường trống trải, một lát sau, tiếng gió dần dần mạnh lên, vài hạt mưa rơi lên trên kính chắn gió.

 

Hứa Đinh Bạch mở nhỏ nhạc, cũng giảm tốc độ xe.

 

Hôm nay họ tổ chức hoạt động tại một trang viên cách nội thành khá xa, từ chỗ đó về nhà cô một khoảng hơn một tiếng.

 

Lâm Thanh Nhạc không quá thích trời mưa, lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa ngày càng nặng hạt, trong lòng lại càng phiền muộn hơn.

 

"Cậu không thích tớ nói về chuyện Yên Đới Dung sao?" Cô cảm thấy tâm trạng anh không tốt nên hỏi một câu.

 

Hứa Đinh Bạch: "Không có."

 

"Nhìn cậu không giống đang vui cho lắm."

 

Hứa Đinh Bạch: "Chẳng qua tôi cảm thấy những người kia không quan trọng lắm, những lời ban nãy cậu đừng để ý, Hạ Đàm nói lung tung thôi."

 

"Tớ biết Hạ Đàm nói chuyện có chút khoa trương." Lâm Thanh Nhạc nói: "Nhưng tớ thấy Triệu Tử Ái đúng là rất thích cậu."

 

Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày: "Tôi không có ý gì với cô ta cả."

 

"...Ồ."

 

Cô cũng đâu nói gì đâu, cô đã biết từ lúc còn đi học, anh không làm gì cũng rất được các bạn nữ khác thích.

 

Lâm Thanh Nhạc không nói tiếp, quay đầu nhìn mưa bên ngoài.

 

Hứa Đinh Bạch nhìn cô, tay cầm vô lăng bất giác siết chặt hơn một chút.

 

Anh không muốn Hạ Đàm nói linh tinh trước mặt cô, lại vội vàng giải thích cho cô vì anh sợ cô sẽ hiểu lầm, sợ cô buồn. Bây giờ lại phát hiện cô không hiểu lầm, cũng không hề buồn chút nào, anh lại cảm thấy có chút khó chịu...

 

Cô không quan tâm những điều đó, có nghĩa cô không thèm để ý.

 

Mưa càng ngày càng lớn, lúc lái đến tiểu khu, cơn mưa nhỏ lúc đầu đã thành mưa to.

 

"Cậu có dù không?" Lâm Thanh Nhạc hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-122.html.]

"Vào sân trong luôn."

 

Lâm Thanh Nhạc: "Nhưng gara không cho xe ngoài vào."

 

"Không sao, trước nhà cậu có chỗ đậu."

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn mưa càng ngày càng to, đành phải gật đầu: "Cũng được."

 

Xe chậm rãi đi vào tiểu khu.

 

"Rẽ phải phía trước là đến."

 

"Ừm."

 

Sau khi rẽ hai người mới phát hiện trước tiểu khu có mấy chiếc xe đang đậu, không biết chủ xe là ai mà không lái đi. Hứa Đinh Bạch nhìn về phía chỗ đậu xe trống: "Tôi đậu xe tạm chỗ này vậy."

 

"Để tớ tự xuống, cậu không cần đậu xe đâu, lái đi luôn là được."

 

"Mưa quá lớn, tôi đưa cậu vào."

 

Không có dù... thì đưa kiểu gì.

 

Lâm Thanh Nhạc nghi ngờ, chỉ thấy Hứa Đinh Bạch sau khi đậu xe xong thì cầm áo khoác để ở ghế sau lên, mở cửa xe che cho cô: "Còn ngây người gì nữa, ra đi."

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh đưa áo khoác lên che mưa cho mình. Mưa ngày càng nặng hạt, trong đầu cô lúc đó chỉ có một suy nghĩ: "Đây là đóng phim thần tượng à?" sau đó liền bị anh kéo ra ngoài.

 

Nhưng áo khoác âu phục không giống áo mưa, Hứa Đinh Bạch đi đưa hai bước liền phát hiện nó không thể che được cho hai người, vì thế dứt khoát để áo che cho mình cô, sau đó kéo cô chạy.

 

Từ chỗ đậu xe đến tòa nhà Lâm Thanh Nhạc ở khoảng mười mét, hai người họ rất nhanh đã chạy đến nơi, nhưng mưa quá lớn, lúc Lâm Thanh Nhạc lấy áo trên đầu xuống đã thấy Hứa Đinh Bạch ướt sũng.

 

"Cậu lên đi, nhớ đổi băng cá nhân." Anh cầm áo trên tay cô, xoay người định đi.

 

"Đợi một chút!" Lâm Thanh Nhạc không kịp suy nghĩ đã nắm lấy áo anh.

 

Hứa Đinh Bạch quay đầu.

 

Lâm Thanh Nhạc do dự một lúc, nói: "Cậu có muốn lên sấy khô không? Nhân tiện tớ lấy dù cho cậu luôn."

 

Trong nhà hôm nay không có ai cả, Vu Đình Đình đến chỗ Hoàng Thành Húc, Đổng Hiểu Nghê về nhà ba mẹ ở.

 

Nhưng lúc Lâm Thanh Nhạc cầm chìa khóa mở cửa vẫn có chút hối hận.

 

Nhà các cô trừ Hoàng Thành Húc một hai lần đến đứng bên ngoài ra thì chưa từng có người đàn ông nào vào, trong phòng đều là hơi thở thiếu nữ, mà gần đây cả ba người đều bận rộn với công việc nên trong nhà rất loạn.

 

Hai người đứng trước cửa một lúc, Lâm Thanh Nhạc vội vã đổi dép trong nhà: "Cậu đợi tớ hai phút!"

 

Hứa Đinh Bạch cũng nghe lời đứng im không nhúc nhích.

 

Sau khi Lâm Thanh Nhạc đi vào phòng khách liền nhanh chóng dọn những thứ đang vứt linh tinh lên, vứt hết đồ ăn vặt trên bàn vào thùng rác. Nhanh chóng sửa soạn thêm chút nữa cô mới đi đến chỗ Hứa Đinh Bạch.

 

"Cậu có thể vào rồi, cậu đi tạm đôi dép này đi, đây là dép Vu Đình Đình mua cho Hoàng Thành Húc."

 

Hứa Đinh Bạch thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của cô, có chút buồn cười: "Được."

 

"Vậy cậu qua phòng tắm của tớ nhé, trong đó có máy sấy, cậu sấy khô tóc trước đã."

 

"Ừm."

Loading...