Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 120

Cập nhật lúc: 2024-08-19 13:09:43
Lượt xem: 31

"Không sao, tiệc bên dưới cũng sắp kết thúc rồi."

 

"Nhưng còn có người của công ty nữa, mặc như vậy... không đẹp."

 

Nói đến chuyện này Hứa Đinh Bạch liền nhớ tới lời của tổng giám Thành, hôm nay cô được rất nhiều người chú ý.

 

Trong lòng Hứa Đinh Bạch có chút bực bội: "Cậu quan tâm người trong công ty làm gì, cậu cảm thấy dễ chịu là được."

 

"Không phải vậy... Ngày hôm nay vẫn nên mặc đẹp một chút."

 

"Cậu..."

 

"Xuỵt."

 

Lâm Thanh Nhạc đột nhiên ngăn câu anh đang định nói lại vì cô nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài hành lang truyền đến. Đến nơi này không phải là khách, chắc chắn là người trong công ty họ.

 

Lâm Thanh Nhạc tư thế của mình và Hứa Đinh Bạch, cả người đều hoảng hốt, cô nhanh chóng đẩy anh ra: "Tránh ra."

 

Hứa Đinh Bạch đang nửa quỳ lại bị cô đẩy một cái nên hơi mất cân bằng, anh vô thức buông tay ra để lấy lại thăng bằng.

 

Mà Lâm Thanh Nhạc thừa dịp anh buông tay ra liền đứng lên đi về phía có vách ngăn che đậy, hơn nữa còn kịp cầm lấy đôi giày cao gót.

 

Tốc độ của cô khiến Hứa Đinh Bạch sững sờ: "Cậu làm gì vậy?"

 

"Đừng nói chuyện!"

 

Hứa Đinh Bạch khó hiểu nhíu mày, anh đứng lên, vừa định hỏi lại vì sao thì thấy Lâm Thanh Nhạc như nhớ ra điều gì mà đưa tay kéo anh qua.

 

"Đừng để đồng nghiệp nhìn thấy." Lâm Thanh Nhạc vội vàng nói nhỏ.

 

Cô giống như rất sợ người khác phát hiện ra họ có quan hệ gì đó với nhau.

 

Hành động này của cô khiến Hứa Đinh Bạch hơi không vui, nhưng hạ tầm mắt lại thấy dáng vẻ hoảng hốt của người phía trước, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

 

Giày cao gót hôm nay cô đi cao hơn thường ngày một chút, đi vào đúng là có khí thế hơn mọi ngày. Nhưng bây giờ cô đi chân trần, vì sợ người bên ngoài đến gần nên lông mi hơi run nhẹ, giống như một bé thỏ trắng đang sợ hãi vậy.

 

Lâm Thanh Nhạc đúng là đang rất hốt hoảng, cô vốn nghĩ mình trốn đi là được rồi, nhưng lại nghĩ nếu người trong công ty thấy Hứa Đinh Bạch đứng đây chắc chắn sẽ lại chào hỏi, vì thế dứt khoát kéo anh trốn cùng.

 

Cô toàn tâm toàn ý nghe tiếng bước chân, xem người bên ngoài đi xa chưa. Mãi đến khi Hứa Đinh Bạch cúi xuống bên tai hỏi cô một câu: "Cậu còn muốn trốn bao lâu?"

 

Anh hạ thấp giọng, hơi nóng phả lên tai cô khiến lỗ tai tê dại.

 

Lâm Thanh Nhạc hoàn hồn, cuống quít ngước mắt nhìn anh: "Đợi họ đi là được."

 

Hứa Đinh Bạch nhíu mày: "Được."

 

Anh cách cô rất gần.

 

Lúc này cô mới ý thức được rằng ban nãy cô kéo anh hơi mạnh. Chóp mũi của cô cách anh có mấy cm, hô hấp của anh cô có thể cảm nhận được... Mắt Lâm Thanh Nhạc cụp xuống, thở nhẹ một hơi, đưa tay đẩy anh ra.

 

"Đừng nhúc nhích, không muốn trốn nữa sao." Anh nắm cổ tay cô, kéo cô lại gần thêm chút nữa.

 

Lâm Thanh Nhạc mở to mắt, nhìn chóp mũi mình sắp đụng vào người anh: "..."

 

Thật ra cũng không cần phải trốn như thế này.

 

Họ chỉ cần đứng im lặng ở đây là được mà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-120.html.]

Nhưng lúc này Lâm Thanh Nhạc không nói nên lời, trong không gian yên tĩnh cô có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập mạnh, giống như muốn nhảy ra ngoài vậy.

 

Vù vù vù...

 

Một lát sau tiếng bước chân đi xa, điện thoại của ai đó lại rung lên.

 

"Được rồi." Lâm Thanh Nhạc đẩy anh.

 

Hứa Đinh Bạch không động đậy.

 

"Đã đi rồi, không cần trốn nữa..." Lâm Thanh Nhạc lại đẩy anh cái nữa.

 

"Ừ?"

 

"Hứa Đinh Bạch, điện thoại di động của cậu kêu, nhanh nghe đi."

 

Tiếng điện thoại không ngừng vang lên, lúc này Hứa Đinh Bạch mới bất đắc dĩ buông cô ra sau đó lấy điện thoại trong túi.

 

"Nói."

 

"Hứa tổng, tôi đã đến tầng hai, hai người đang ở đâu?"

 

Giọng điệu Hứa Đinh Bạch không được tốt cho lắm: "Đi đến cuối là thấy."

 

"... Được."

 

Jason tới rất nhanh, anh ta vội vàng đi đến cuối hành làng, qua đoạn rẽ liền thấy hai người đang đứng.

 

Lúc nhìn thấy Lâm Thanh Nhạc, anh ta liền hiểu rõ mọi chuyện.

 

"Phó giám đốc Lâm, dép của cô, đây là đồ mới."

 

Lâm Thanh Nhạc: "Cảm ơn anh..."

 

Hứa Đinh Bạch nhận dép, cúi người để xuống trước mặt cô: "Đi vào."

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn đôi dép khách sạn trước mắt mình, nghĩ tới chút nữa mình còn phải xuống tầng họp với các đồng nghiệp khác, do dự: "À... Hai người đi trước đi, tớ ngồi một lúc nữa sẽ đi."

 

Hứa Đinh Bạch: "Có phải cậu đợi tôi đi rồi sẽ ném nó ở đây đúng không?"

 

Lâm Thanh Nhạc: "..."

 

Hứa Đinh Bạch búng vào trán cô một cái: "Còn muốn đi đôi giày cao gót kia?"

 

Lâm Thanh Nhạc lẩm bẩm: "Tớ đã nói không cần lấy dép rồi mà..."

 

"Lâm Thanh Nhạc."

 

"Đưa băng cá nhân cho tớ là được, cậu không cần lo lắng, dán như vậy sẽ không đau nữa." Lâm Thanh Nhạc vội vàng lấy băng cá nhân trong tay Jason, nhanh chóng dán vào sau chân mình, dưới ánh mắt của Hứa Đinh Bạch, một lần nữa đi giày cao gót vào.

 

"Đây! Rất tốt! Không đau chút nào." Lâm Thanh Nhạc đứng dậy: "Tớ đi xuống với mọi người, hai người tiếp tục."

 

"Cậu..."

 

"Bái bai!"

 

Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng đi về phía cầu thang, âm thanh giày cao gót chạm vào mặt đất vang lên, để lại bóng lưng người phụ nữ xinh đẹp quật cường.

 

Hứa Đinh Bạch: "..."

Loading...