Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:50:36
Lượt xem: 34

Hứa Đinh Bạch từ trong bếp đi ra ngoài, Lâm Thanh Nhạc vẫn đứng đó, hai má đỏ bừng lên.

 

Sau khi cô nhìn lại và xác nhận rằng anh không còn ở đó nữa, cô mới xoa nhẹ hai tay lên má mình.

 

Đây không phải lần đầu tiên anh xoa đầu cô... trước đây anh vẫn thường xuyên như vậy, nhưng tại sao cô cảm thấy lần này cả người cô lại cảm giác không đúng lắm.

 

Sau khi gạt bỏ những cảm xúc đó sang một bên, Lâm Thanh Nhạc bước đến tủ lạnh và mở ngăn đá bên dưới.

 

Hơi lạnh tràn đến, cô vừa quan sát vừa muốn làm lạnh độ ấm trên mặt mình.

 

"Ở đây có nhiều kem quá..." Cô nhìn từ trên xuống dưới, các loại kem ở đây được xếp riêng biệt và ngăn nắp, nhưng đều cùng một vị.

 

Lâm Thanh Nhạc cầm một cây kem ốc quế, trong lúc chờ cháo chín thì ngồi bên ngoài ăn, cảm thấy ăn một cái không đủ liền lấy thêm một cái khác.

 

Một lát sau, cháo gần như đã chín, cô nghe theo lời của Hứa Đinh Bạch, cho một ít đường vào trong cháo.

 

Khi cô vừa dọn đồ ăn ra và đặt nó ở trên bàn ăn bên ngoài, Hứa Đinh Bạch cũng vừa rửa mặt xong bước tới.

 

Anh thay bộ quần áo ở nhà, tóc đã gội sạch sẽ, vài sợi tóc ở trên trán vẫn còn một chút ẩm ướt.

 

Lâm Thanh Nhạc đứng đó nhìn anh một lúc, nói thật thì, dáng vẻ của anh bây giờ nhìn gần gũi, bình dị hơn dáng vẻ bình thường cô thấy rất nhiều.

 

Bỏ đi những bộ vest và đôi giày da, mái tóc cũng không được chải chuốt tỉ mỉ như bình thường, trông Hứa Đinh Bạch bây giờ giống như một cậu bé mười sáu tuổi mà khi bước ra ngoài, anh vẫn cần phải nắm lấy tay cô…

 

Hứa Đinh Bạch nhìn cô, nói: "Nhìn cái gì?"

 

Tuy ánh mắt của cô đang nhìn vào anh, nhưng tâm trí của cô rõ ràng lại không ở đây.

 

Nghe vậy, Lâm Thanh Nhạc liền tỉnh táo lại: "À... không có gì, tớ đột nhiên cảm thấy hơi quen thuộc."

 

"Quen thuộc?"

 

Lâm Thanh Nhạc hơi xấu hổ, khẽ sờ sờ cái mũi của mình: "Cảm giác cậu bây giờ, rất giống hồi nhỏ."

 

Hứa Đinh Bạch hơi nhíu mày lại: "Cậu cho rằng tôi đã thay đổi rất nhiều sao?"

 

"Tất nhiên rồi…"

 

Không chỉ thay đổi về ngoại hình, mà còn là cảm giác đối với người khác. Rốt cuộc, bây giờ anh đã đủ mạnh mẽ, không phải là Hứa Đinh Bạch trước đây, dễ dàng bị người khác bắt nạt nữa.

 

Hứa Đinh Bạch: "Cậu vẫn thích dáng vẻ của tôi trước đây hơn có phải không?"

 

Lâm Thanh Nhạc: "Cậu vẫn là cậu mà, có gì khác biệt đâu... Hơn nữa, bây giờ cậu ngày càng tài giỏi, mạnh mẽ, tớ cũng vui mừng thay cho cậu."

 

Anh vẫn là anh, nhưng anh cảm thấy, cô thân thiết nhất vẫn là dáng vẻ khi xưa của mình.

 

Hứa Đinh Bạch vừa suy nghĩ vừa giúp cô kéo ghế ăn: "Cậu cũng có thể ăn một chút cháo."

 

Lâm Thanh Nhạc: "Tớ không đói, tớ vừa mới ăn kem xong."

 

"Ăn kem có thể no được sao."

 

"Có chứ, bởi vì tớ đã ăn hai cái."

 

Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày: "Tôi nói cho cậu ăn kem, nhưng không nói cậu được ăn một lúc hai cái."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-107.html.]

"Kem đó đắt lắm không?"

 

Hứa Đinh Bạch sửng sốt, gõ đầu cô: "Cậu đoán xem."

 

"..."

 

Hứa Đinh Bạch bất lực nói: "Ăn nhiều như vậy không tốt. Cậu là con nít sao? Cái này cũng không hiểu."

 

Chỉ vì là người lớn nên anh có thể "Ăn bao nhiêu kem tùy thích".

 

Lâm Thanh Nhạc đặt thìa xuống cho anh: "Đương nhiên là tớ hiểu rồi… nhưng ai kêu kem cậu mua quá ngon làm gì."

 

"Còn trách tôi sao."

 

"Không dám, ông chủ." Lâm Thanh Nhạc cười nhẹ nói: "Vậy ông chủ mau ăn đi, tớ về trước."

 

Lúc này, Hứa Đinh Bạch bất ngờ nói: "Chờ đã."

 

"Hả?"

 

"Bản kế hoạch, tôi có một số ý kiến."

 

Lâm Thanh Nhạc ngạc nhiên, hai mắt tròn xoe lại: "Không phải cậu vừa mới nói không có vấn đề gì sao."

 

"Đột nhiên bây giờ lại có."

 

"Ồ... vậy thì cậu nói đi, tớ sẽ ghi nhớ kỹ lại."

 

"Để mai nói đi, hôm nay tôi hơi mệt."

 

Lâm Thanh Nhạc: "Hả?"

 

Hứa Đinh Bạch nhướng mắt nhìn cô: "Ngày mai cậu qua nhà tôi đi, lúc đó tôi sẽ nói."

 

Lâm Thanh Nhạc: "…"

 

Hình như cách đây không lâu, anh đã nói rằng cuối tuần sẽ không cho cô tăng ca.

 

Mặc dù tăng ca không có vấn đề gì, nhưng những gì anh đã nói, sao có thể không giữ lời như vậy được?

——

 

Mặc dù Lâm Thanh Nhạc cảm thấy Hứa Đinh Bạch đã sớm có ý kiến, nhưng buổi trưa ngày hôm sau, cô vẫn cầm máy tính và hồ sơ đi ra ngoài.

 

Rốt cuộc, cô vẫn không dám làm chậm trễ tiến độ của công việc.

 

Rất hiếm khi Vu Đình Đình không ở cùng Hoàng Thành Húc vào cuối tuần. Sau khi ngủ nướng đến trưa, cô ấy đã thấy Lâm Thanh Nhạc ăn mặc chỉnh tề và mang theo một chiếc máy tính, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Hôm nay cậu còn phải đến công ty sao?"

 

Lâm Thanh Nhạc: "Không phải, nhưng... cũng gần giống như vậy."

 

"Cái gì mà là gần giống như vậy?"

 

"Tớ không đến công ty làm, nhưng tớ phải tăng ca."

 

"Tăng ca ở đâu?"

 

Lâm Thanh Nhạc dừng lại: "Tớ đến nhà Hứa Đinh Bạch."

Loading...