Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lời hẹn gặp vĩnh viễn - Chương 4.1

Cập nhật lúc: 2024-08-26 02:31:48
Lượt xem: 5

Trần Thư Nhã bĩu môi, lặng lẽ nhét lại tờ mười tệ vào túi.

Cô lấy một cây xúc xích ra nhét vào miệng, đầu lưỡi bị bỏng nhẹ, cô vội vàng lấy ra thổi hai lần rồi lại cắn một miếng.

Ngay sau đó, cô lấy một cây xúc xích khác ra khỏi túi, đưa cho Trình Hướng, lúng búng nói: “Cậu ăn thử đi.”

Trên đường phố ồn ào náo nhiệt, Trình Hướng bước nhanh về phía trước, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm: “Cậu ăn đi.”   

Dù sao cũng là Trình Hướng trả tiền, Trần Thư Nhã cũng ngại không muốn ăn một mình. 

Cô bước về phía trước một bước, duỗi cánh tay ra đưa cây xúc xích đến sát miệng anh: “Cậu thử đi, ngon lắm đó.”

Trình Hướng cau mày lùi lại, đưa tay nắm lấy cổ tay cô: “Mình không…”

“Trình Hướng.”

Trình Hướng còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

Cả hai người cùng quay lại, trước mặt là một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác dài màu đen, chân đi giày cao gót cũng sơn màu đen, đôi mắt cô ta nheo lại, khóe mắt hơi nhếch lên, môi tô son đỏ thắm đang nhìn hai người với ánh mắt sắc bén.

Trần Thư Nhã bị ánh mắt đó nhìn tới mức lạnh người, rút lại cánh tay đang cầm xúc xích, đồng thời cũng lấy cây xúc xích trong miệng ra.

Diệp Thiến đi về phía hai người họ, Trình Hướng bình tĩnh kéo Trần Thư Nhã ra phía sau anh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô ta.

Diệp Thiến liếc nhìn Trần Thư Nhã, rồi quay lại nhìn Trình Hướng: “Bạn gái của con?”

Trình Hướng trả lời với giọng lạnh lùng: “Liên quan gì đến bà?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-hen-gap-vinh-vien/chuong-4-1.html.]

Ánh mắt Trần Thư Nhã đảo qua đảo lại giữa hai người, ngửi ra mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc.

Diệp Thiến mỉm cười, đôi môi đỏ mọng trong đêm tối càng lạnh lùng quyến rũ: “Tìm bạn gái cũng phải tìm người xứng đôi.” Cô liếc nhìn đánh giá Trần Thư Nhã, lắc đầu: “Con bé này không xứng.”

Trần Thư Nhã: ?

Não của Trần Thư Nhã treo một dấu hỏi chấm to đùng, người phụ nữa này là ai vậy?

Trần Thư Nhã mắng thầm trong lòng một câu “thần kinh”, rồi chậm rãi đi ra phía sau Trình Hướng ăn xúc xích. Hừ, suýt nữa thì ảnh hưởng tới tâm trạng ăn xúc xích của cô.

Trình Hướng thờ ơ nhìn Diệp Thiến: “Cô ấy có phải là bạn gái của tôi không và chuyện cô ấy có xứng với tôi không đều không liên quan đến bà. Chuyện của tôi không đến lượt bà khoa chân múa tay ra lệnh.”

Trên phố đêm ồn ào, hai người đối đầu nhau.

Hai tay Diệp Thiến nhét vào túi áo khoác, cô ta vẫn mỉm cười: “Con và bố con giống nhau như đúc.”

Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.

“Đừng nhắc đến bố tôi, đừng làm người khác ghê tởm.”

Trình Hướng siết chặt nắm đấm, xương khớp tay kêu răng rắc. Trần Thư Nhã nhìn không rõ biểu cảm của anh nhưng nhận thấy anh đang nghiến răng nghiến lợi đối đáp, thậm chí cơ thể anh còn đang run rẩy,  có thể nhìn ra được anh rất hận phụ nữ trước mặt.

Trần Thư Nhã nhanh chóng ăn xong bốn cây xúc xích, cây còn lại ném cho chú chó. Cô đột nhiên bước trước nắm lấy cánh tay của Trình Hướng, ngẩng đầu lên mỉm cười ngọt ngào với anh.

Cô làm nũng lắc lắc cánh tay anh: “Mình đói rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Trình Hướng cúi đầu nhìn cô, cô nháy mắt với anh, anh định thần lại rồi mỉm cười nhẹ nhàng: “Được.”

Nói xong, cô mỉm cười ôm lấy cánh tay anh, vòng qua Diệp Thiến, đi về phía góc phố.

Loading...