Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-08-30 16:25:15
Lượt xem: 64

Lặng lẽ lăn lộn lên tầng cao nhất Tiêu Tự Trân vuốt n.g.ự.c mình, luôn cảm thấy cả ngày hôm nay đều đặc biệt bất an, nhất là buổi tối bọn họ từ nhà kho đi ra, trái tim cô ta đập không bình thường, cực độ bất an còn có sợ hãi không biết từ đâu tới.

Thấy chồng mình Trịnh Đan không có phản ứng gì, cô ta nhịn không được nhỏ giọng hỏi, liền nghe được Chu Thừa ở đạo quán học qua vài năm, xác nhận đó chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, có thể dễ dàng để cho bọn họ đắc thủ.

"Yên tâm đi, nào có cái gì phát sóng trực tiếp cái gì đều biết, tất cả đều là gạt người!"

“Lợi hại hơn nữa cũng không thể lợi hại hơn tôi! Yên tâm đi, em dâu.”

Chu Thừa vì tiền mà tới nói một cách chắc chắn, cũng cho Tiêu Tự Trân một chút an ủi.

Đỗ Chí Vĩ vốn dĩ chán ghét phụ nữ, nhìn thấy bộ dạng nhát gan của cô ta càng cảm thấy vướng víu, trực tiếp kích thích cô ta: "Nếu cô sợ có thể trốn đi, sáng mai lại trà trộn ra ngoài.”

Trịnh Đan nghe thấy người thanh niên này lại dám mỉa mai vợ của mình, cho dù cô ta có chút sợ hãi, cũng không muốn cô ta bị người ngoài nói, âm thầm hung hăng trừng mắt liếc người này một cái, dự định đợi lát nữa cũng đem anh ta đánh một trận.

Còn chưa sờ tới gian phòng của Lâm Hạ Vy, hai bên đã mơ hồ sinh ra vết rách. Cũng may có mục tiêu chung co nên bọn họ tạm thời không trở mặt, còn duy trì hợp tác.

“Trần Đại Minh kia thật lợi hại, lại trực tiếp làm mất điện ở đây, camera thế nào cũng không quay được chúng ta.”

Bốn người sờ soạng đi tới tầng cao nhất, Trịnh Đan còn nói bảo vệ của viện điều dưỡng đắt tiền nhất này cũng chỉ có như thế, cho bọn họ cơ hội lợi dụng, có được toàn bộ lại chẳng phí công sức!

“Ông xã, em luôn cảm thấy như có thứ gì đó đang nhìn chúng ta...... “

Mấy người mò mẫm trong bóng tối ở trên tầng cao nhất, thử nghe thanh âm trong các gian phòng. Bởi vì tầng lầu này đều bị Lâm Hạ Vy bao xuống, gian phòng phía trước cũng đều là trống không, tự nhiên sẽ không có người phát ra tiếng vang cùng hơi thờ.

Ban đêm cúp điện, trong viện điều dưỡng xa lạ đưa tay không thấy được năm ngón, một đám người bọn họ cẩn thận từng li từng tí đi từng gian phòng nghe thử, trái tim Tiêu Tự Trân đập càng lúc càng nhanh, cảm giác bị nhìn trộm cũng càng ngày càng rõ ràng. Hơn nữa bọn họ lặng lẽ đặt lỗ tai ở cạnh cửa, nghe trong cửa có người hay không hành động này vốn là vô cùng đáng sợ, bất kỳ một chút âm thanh gió thổi đều sẽ làm cho trái tim của bọn họ nhấc lên, trở nên cả kinh, cực kỳ mẫn cảm.

Viện điều dưỡng này cũng thật kỳ quái, cúp điện cũng không có ai la hét, không có bảo vệ đi lên kiểm tra sao?

Căng thẳng và sợ hãi hoàn toàn chiếm cứ đại não của Tiêu Tự Trân, bọn họ khom người, nhẹ nhàng đi lại không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.

Thời tiết hôm nay không tốt, mấy giờ trước vừa mới đổ một trận mưa to, bây giờ còn có gió, cũng không biết có phải cửa sổ mấy phòng không đóng chặt hay không, hay là cửa có khe hở, tiếng gió có chút giống như tiếng trẻ con khóc, lại giống như là tiếng than nhẹ của phụ nữ, làm cho lòng bàn tay, trán của bọn họ đều toát ra mồ hôi, trái tim cũng sắp từ trong n.g.ự.c nhảy ra!

Đột nhiên, Tiêu Tự Trân nhìn thấy trần nhà hình như có bóng đen nho nhỏ, cô ta thiếu chút nữa thét chói tai lên, kịp thời bị Trịnh Đan bịt miệng lại!

“Em làm gì vậy!”

Trịnh Đan nhỏ giọng cảnh cáo vợ mình, nghe thấy cô ta nói nhìn thấy có thứ gì đó từ trần nhà bò qua, chỉ nói cô ta nhất định là nhìn lầm, cũng không dám tự mình ngẩng đầu nhìn xem.

Bởi vì bọn họ đã phát hiện không đúng, bị cúp điện nhưng viện điều dưỡng này quá yên tĩnh, đêm nay cũng quá thuận lợi.

Sao lại mất điện lâu như vậy mà không có ai xuất hiện nhỉ...

Thân thể của Tiêu Tự Trân đột nhiên run lên, chân đã run rẩy như nhũn ra ngồi phịch xuống bên người chồng mình, nhỏ giọng nói cho anh ta biết mình nghe thấy có tiếng trẻ con đang khóc, còn có tiếng của nam nữ trẻ tuổi, người già đang khóc ——

“Cô phát điên cái gì vậy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-142.html.]

Đỗ Chí Vĩ vừa định mắng người phụ nữ này, thân thể lại trước một bước giật mình, bởi vì anh ta cũng bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, tiếng khóc của nam nữ từ trong phòng bọn họ hiện tại đang áp tai nghe ngóng truyền đến...

Tiêu Tự Trân không biết đang nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì, hai mắt thẳng tắp, hô hấp khó khăn, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, nhưng không đợi cô ta kéo chồng mình rời khỏi nơi quỷ dị này, Trịnh Đan đã cắn răng mở cửa phòng này ra! Phòng này chắc chắn có người!

Nói không chừng chính là Lâm Hạ Vy nghe thấy bọn họ vừa rồi phát ra tiếng động, cố ý dùng điện thoại di động hoặc là máy tính phát ra âm nhạc dọa người gì đó muốn đem bọn họ dọa đi!

Cánh cửa lại dị thường thuận lợi mở ra, nhưng bởi vì một mảnh đen kịt bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy, tiếng khóc kia cũng dừng lại!

“Lâm Hạ Vy nhất định ở trong phòng này!”

Trịnh Đan hung ác nói cho bọn họ biết, tuyệt đối không thể bị chút thủ đoạn nhỏ này hù dọa! Nhanh chóng bắt cô lại, cởi quần áo bảo cô quỳ xuống quay video cho bọn họ, nói thiếu bọn họ mấy tỷ, sau này phải trả lại tất cả cho bọn họ!

Đúng là Chu Thừa đã từng ăn ở tại một đạo quan nhỏ nào đó, hai chân run rẩy đi theo vào, trên đời này làm gì có con quỷ nào! Đều là lừa tiền! Chính mình cũng không thể bị dọa!

Đỗ Chí Vĩ cũng cố gắng chống đỡ đi theo vào, Tiêu Tự Trân không muốn đi vào cũng không dám một mình ở lại bên ngoài, cô ta cảm giác có càng nhiều ánh mắt đang nhìn cô ta!

Thậm chí, từ khoé mắt cô ta đều nhìn thấy rất nhiều bóng đen bò sát xung quanh bọn họ, càng ngày càng gần!

Rèm cửa sổ trong phòng hoàn toàn bị kéo lên, bọn họ vẫn không thấy rõ trong phòng có cái gì, Trịnh Đan ngược lại mơ hồ thấy ở giữa hình như có một cái giường, trực tiếp nhào tới! Kết quả bị làm cho đau đớn kêu rên lên, anh ta lại trực tiếp nhào xuống sàn nhà cứng rắn!

Đỗ Chí Vĩ thì đi sờ ở bên cạnh mình giống như là tủ quần áo, anh ta vừa mới giống như nghe được bên trong có tiếng hít thở!

Tiếng hô hấp kia những người còn lại cũng nghe thấy, bởi vì thật sự là quá lớn, tại không gian vô cùng yên tĩnh nghe được rất rõ ràng! Như thể ai đó bên trong đang khóc vì sợ hãi?

Trên mặt Đỗ Chí Vĩ chậm rãi hiện ra nụ cười, Trịnh Đan cũng chịu đựng đau đớn từ trên mặt đất đứng lên, cơ hồ là cùng một lúc đi mở cửa tủ kia ra! Trống rỗng!

Lại mở một cái khác! Trống rỗng!

Đem lỗ tai ghé vào trên cửa tủ, quả nhiên người trốn ở trong ngăn tủ cuối cùng.

Đột nhiên, lúc này có một trận gió lớn vừa vặn thổi vào, cửa sổ kia quả nhiên là không có đóng chặt, phát ra âm thanh ô ô tương tự như khóc nức nở, cũng vừa vặn vén lên một phần rèm cửa sổ, để cho ánh trăng bên ngoài chiếu vào. Làm cho bọn họ thấy rõ đồ vật bên trong tủ mới mở kia, biểu tình trên mặt bốn người vào giờ khắc này toàn bộ cứng đờ, trở nên không có tí m.á.u nào, tròng mắt trợn tròn, hai chân run rẩy.

Mượn một chút ánh sáng ở bên ngoài, bọn họ nhìn thấy cả một tủ quần áo trẻ con, còn có hai bộ khí quan nam nữ, có nội tạng đã trống không, còn có thoạt nhìn mặt ngoài bình thường nhưng mắt đỏ ngầu mang theo răng nanh, ngay tại lúc bọn họ mở cửa tủ đột nhiên vừa khóc vừa cười tập thể nhào về phía bọn họ!

Vừa rồi trong ngăn tủ trống trơn cũng bỗng nhiên có rất nhiều trẻ con màu xám chạy ra, ôm lấy bọn họ muốn bò lên người bọn họ! Sau đó dùng miệng, móng tay xé rách bọn họ, cười ha ha!

“A!”

Vệ sĩ đang muốn nói cho Cố Sướng đợi lát nữa hãy nói, anh ấy phải bảo vệ vị kia, bỗng nhiên liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của mấy người nam nữ, tiếng kêu thảm thiết kia có thể so với gặp mười đại cực hình!

Dưới lầu bệnh nhân, y tá, phát hiện trong camera có nhân vật khả nghi, bảo vệ cũng đều chạy tới, vệ sĩ kia vội vã ra cửa liền thấy cầu thang lầu bốn đi lên lầu năm chính giữa nằm ba nam một nữ, bọn họ không ngừng lăn lộn, phát ra từng trận kêu rên, như là bị cái gì không nhìn thấy đồ vật cắn xé, quất roi, sợ hãi mà đau đớn, vô cùng quỷ dị.

Dữu Cao Phi ở lầu một cũng đột nhiên ngẩng đầu, viện điều dưỡng này đột nhiên có rất nhiều âm khí, còn có anh linh* đang quấy phá!

**Anh linh: Cao quý thiêng liêng — Chỉ hồn thiêng của người quá cố.

Loading...